Họ chờ từ lúc mặt trời mọc đến tận khi mặt trời lặn, Trần Tuấn Tú như mới mang theo bóng đêm tới nơi.
Trần Tuấn Tú đi thuyền tới, đưa theo không ít người.
Hai bên giằng co tại sảnh lớn của biệt thự.
Hòn đảo này được Trần Tuấn Tú thu mua, xây sân bay và biệt thự xa hoa.
Người của Trần Tuấn Tú im lặng đứng hai bên, để ra một lối đi ở giữa.
Trần Tuấn Tú chậm rãi đi qua, ánh mắt anh ta dừng trên người Tư Mộ Hàn, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Thuyền chạy chậm, khiến mày đợi lâu rồi, Mộ Hàn.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi trầm trọng: “Con tao đâu?”
Trần Tuấn Tú vỗ tay, liền thấy một người phụ nữ trung niên ôm một đứa bé tới.
Nguyễn Tri Hạ đứng sau Tư Mộ Hàn, thấy đứa trẻ được người phụ nữ kia ôm tới, nhịn không được tiến lên trước, lẩm bẩm: “Tri Hạ…”
Tư Mộ Hàn im lặng giữ cô lại, ánh mắt dừng trên người Trần Tuấn Tú như cũ: “Tao sao có thể xác định được đó có phải con gái mình hay không?”
“Ồ!” Trần Tuấn Tú cười: “Mày vẫn thông minh như vậy.”
Trần Tuấn Tú nói xong, lại có một người phụ nữ trung niên khác ôm một đứa trẻ khác đi ra.
Nguyễn Tri Hạ giật mình kinh ngạc, ngay sau đó liền nghe thấy giọng hờ hững của anh ta vang lên: “Đoán một chút nào, đâu là con gái mày?”
Vừa dứt lời, cấp dưới đứng sau Trần Tuấn Tú đưa anh ta một khẩu súng lục.
Trần Tuấn Tú thổi thổi họng súng, cầm khẩu súng chỉ vào hai đứa trẻ, nụ cười trên mặt dịu dàng: “Nghe nói ba mẹ và con cái luôn sẽ có tâm linh tương thông, tao tin tưởng hai đứa mày nhất định sẽ tìm ra.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi: “Trần Tuấn Tú, chúng chỉ là trẻ con, bọn trẻ chúng còn chưa biết nói chuyện, chưa biết đi mà.”
Mặc dù Trần Tuấn Tú không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu họ chọn một đứa, đứa trẻ còn lại sẽ bị anh ta giết chết…
Chỉ đơn thuần là một tên điên thôi.
“Chi, cô không thể kỳ thị tôi như vậy, phải đối xử bình đẳng, phải tôn trọng quy tắc trò chơi, nếu không thì…” Trần Tuấn Tú nói đến đây rồi dừng lại một chút, sắc mặt dần sầm xuống: “Hai người một đứa cũng đừng hòng lấy!”
“Tuấn Tú.”
Đột nhiên, một