Anh vô cùng lạnh lùng nói: “Sau này đừng lại để Tô Miên bước vào nhà họ Tư nửa bước, tôi cho chị mặt mũi, nói trước với chị một tiếng, nếu như tôi lại trông thấy cô ta ở nhà họ Tư, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Mộ Hàn, em nói gì vậy? Chị hỏi bây giờ em đang ở đâu đấy? Sắp…” Tư Cẩm Vân không biết Tư Mộ Hàn tức giận chuyện gì, đột nhiên gọi điện thoại cho cô nói những lời này.
Tư Mộ Hàn mặc kệ Tư Cẩm Vân nói gì, thẳng thừng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn nhận ra phía trước kẹt xe rồi, trong thời gian ngắn không thể qua được.
Anh đành phải lấy điện thoại gọi cho cô gái kia.
……
Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đợi trong nhà ăn một hồi cũng không thấy Tư Mộ Hàn đến, lại nhận được điện thoại của anh.
“Chỗ tôi hơi kẹt xe, phiền cô chờ thêm chút nữa, nếu thực sự không tiện, có thể dẫn con bé đến đồn cảnh sát trước.”
Trong giọng nói của anh không nghe ra tia cảm xúc lo lắng nào, bình tĩnh đến nỗi không giống một người ba đi tìm con gái.
Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Tôi rất tiện.”
Cô bé nhỏ như vậy, Tư Mộ Hàn cũng nhẫn tâm để cô dẫn nó đến đồn cảnh sát.
Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ ra khỏi phòng ăn.
Chủ yếu là con nít ngồi không yên, trời sinh hiếu động.
Bên Tư Mộ Hàn kẹt xe rất lâu, chờ đến lúc anh tới, Nguyễn Tri Hạ đã dẫn Tư Hạ đi đến công viên gần đó.
Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ cùng ngồi xổm ở bụi cây trong công viên nhìn kiến dọn nhà, sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của đàn ông: “Tri Hạ.”
Tư Hạ chăm chú nhìn kiến dọn nhà, quá mức tập trung nên không nghe thấy Tư Mộ Hàn gọi mình.
Trái lại Nguyễn Tri Hạ xoay đầu lại.
Cô xoay lại liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi đang sải bước về bên này, ánh mắt chăm chú