Nhưng trong thời gian ngắn anh không nghĩ ra đã gặp qua cô ấy ở đâu.
Nguyễn Tri Hạ chỉ bị Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm như thế, trong lòng liền xuất hiện cảm giác kì quái, lên tiếng nói: “Anh đã đến đón Tri Hạ rồi, vậy tôi về trước đây.”
Mặc dù nói như thế, nhưng chân cô lại không bước đi.
Không phải cô không đi, mà Tư Mộ Hàn không lên tiếng, cô không dám đi.
Cô cũng không biết tại sao mình lại kiêng kị đến thế đối với một người đàn ông xa lạ, nhưng thông tin trong não cô truyền ra ngoài chính là như vậy.
Tư Mộ Hàn chưa lên tiếng, cô không thể đi.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc Tri Hạ, cô muốn thù lao như thế nào?”
Rốt cuộc Tư Mộ Hàn cũng nói chuyện rồi, mặc dù là lời cảm ơn, nhưng nhìn vẻ mặt không có cảm xúc ấy, Nguyễn Tri Hạ không có chút cảm giác được cảm ơn tí nào.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không cần đâu, ai gặp loại chuyện này cũng sẽ không làm ngơ, sau này anh phải trông con cẩn thận đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại nhìn thoáng qua Tư Hạ.
Tư Hạ ôm cổ Tư Mộ Hàn, ngoẹo đầu ngọt ngào kêu một tiếng: “Chị xinh đẹp.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ đáp, giọng nói không tự chủ trở nên dịu dàng: “Sau này Tri Hạ không nên lại chạy lung tung đó nha.”
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới nhớ ra vì sao cô gái trước mặt này lại quen thuộc như vậy.
Anh nhớ ra rồi, ngày đó lúc chờ đèn đỏ ở giao lộ, Tư Hạ cũng quan tâm cô ấy gọi: “Chị xinh đẹp.”
Ba năm nay, có không ít cô gái danh giá thục nữ thay đổi phương pháp tiếp cận anh, muốn tìm cảm giác tồn tại.
Chính anh cũng không biết tại sao mình hoàn toàn không có hứng thú đối với những người được gọi là “Mỹ nhân”, nhìn ở trong mắt đều cảm thấy bọn họ y như nhau.
Ngay cả Tô Miên_mẹ ruột của Tư Hạ anh cũng không có lấy tia hứng thú nào.
Nếu không phải anh nhờ người ta làm so sánh DNA