“Xin lỗi, quên gọi lại cho cậu rồi.” Lúc nãy cô cùng Tư Hạ chơi chung, quên mất chuyện này.
Cô cũng mới nhận ra mình vậy mà thích con nít đến thế.
“Không sao, cậu tới nhà chưa?”
“Bây giờ về đây……”
Nguyễn Tri Hạ vừa cúp máy, điện thoại từ Lưu Chiến Hằng lại reo lên.
Đầu dây bên kia của Lưu Chiến Hằng vô cùng yên tĩnh: “Đang ở đâu vậy?”
Nguyễn Tri Hạ thoáng nhìn giờ giấc, phát hiện đã hơn sáu giờ, liền lên tiếng hỏi: “Tôi ở ngoài, đang chuẩn bị đón xe về, anh đã về rồi à?”
Lưu Chiến Hằng “Ừ” một tiếng: “Gửi địa chỉ qua, tôi tới đón em.”
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi chút đi, tôi lập tức đón xe về……” Nguyễn Tri Hạ biết nếu cứ nói tiếp, mình khẳng định không lay chuyển được Lưu Chiến Hằng, liền thẳng thừng cúp máy.
Lúc này chính là giở cao điểm tan ca, không dễ bắt xe cho lắm.
Nhà dột còn gặp mưa rào, Nguyễn Tri Hạ còn chưa bắt được xe, một vệt sấm trên trời lóe qua, trời bắt đầu mưa.
Có thể đó là trận mưa dông cuối cùng của cuối hè, mưa tuôn ào ạt, hạt mưa to như hạt đậu tạt muốn đau cả mặt.
Quần áo ít ỏi trên người Nguyễn Tri Hạ chẳng mấy chốc đã bị dầm mưa ướt hết, tìm tấm biển quảng cáo để trốn bên dưới cũng không ăn thua.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mắt nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ không tên.
Đó là điện thoại của Tư Mộ Hàn mà cô gọi qua trước đó, cô không lưu số.
Cô hơi do dự, vẫn lựa chọn nghe điện thoại.
“Anh Tư còn có việc gì sao?”
Giọng nói của trầm thấp của đàn ông kèm theo tiếng mưa rơi dầy đặc truyền vào màng nhĩ cô: “Lên xe, ngồi ghế phụ, nơi này không thể dừng xe.”
Nói xong, Nguyễn