Tư Mộ Hàn mang Tri Hạ tới Kim Hải.
Ba năm nay, Tư Cẩm vân không cho anh liên lạc với Cố Tri Dân, tự nhiên cũng không để anh đến tiêu phí chỗ Cố Tri Dân ở Kim Hải.
Cũng không phải vì anh có bao nhiêu nghe lời Tư Cẩm Vân, mà anh ghét phiền phức.
Giờ anh cảm thấy Tư Cẩm Vân càng ngày càng phiền, nên không muốn ở lại nhà họ Tư nữa.
Đêm nay trước tiên cần phải tìm chỗ ở một đêm đã.
.
Đọc truyện tại _ trumtruy en.
M E _
Vừa vào Kim Hải, anh liền phát hiện cách trang trí của Kim Hải không tệ, khá sang trọng.
Tư Mộ Hàn mở cửa căn hộ, sau khi mang đồ vào phòng, liền mang theo Tri Hạ đi ăn cơm.
Bận rộn một buổi tối, lúc ăn cơm đã tám giờ rồi.
Đừng nói một đứa trẻ như Tri Hạ, đến cả anh cũng có chút đói rồi.
Món ăn vừa dọn lên, Tri Hạ liền không thể đợi nữa mà đứng lên ghế ăn trẻ em, siết đũa muốn khởi động.
Tư Mộ Hàn thấp giọng a một tiếng: “Ngồi xuống.”
Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là méo miệng ngượng ngùng ngồi xuống lại, oan ức cực kì nói: “Con rất đói…”
Tư Mộ Hàn không nói một lời lấy cơm, lại gắp thức ăn vào chén của bé trộn lên, rồi cầm khăn ăn đệm dưới cổ bé, sau đó mới đưa chén cơm tới trước mặt bé.
Chuỗi hành động này thành thạo mà trôi chảy.
Mấy người phụ nữ bên cạnh bàn đã nhỏ giọng thảo luận về Tư Mộ Hàn rồi.
Mấy năm qua Tư Mộ Hàn xuất hiện trên báo rất nhiều lần, đã có người nhận ra anh, nhưng không ai dám đến tiếp cận.
Lúc Tri Hạ mới mấy tháng còn đang bú sữa mẹ, liền thể hiện ra khẩu vị không tầm thường, cầm lấy lá cây vỏ cây gì đó đều nhét vào miệng.
Về phương diện ăn cơm này, bé thật khiến người ta bớt lo.
Tư Mộ Hàn nhìn tướng ăn “hung mãnh” của Tri Hạ, chân mày cau lại: “Ăn chậm chút.”
Tri Hạ