Thẩm Lệ đi thẳng tới trước bàn ăn của Tư Mộ Hàn.
“Ăn chậm một chút, không có ai giành với con đâu.” Tư Mộ Hàn đang thấp giọng nói chuyện với Tri Hạ.
Thẩm Lệ ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Cô ấy nói xong, ánh mắt liền không nhịn được lướt qua Tri Hạ.
Đây chính là con gái Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, Tri Hạ sao?
Được… Thật đáng yêu.
Mũi đáng yêu, mắt đáng yêu, dáng vẻ ăn cơm cũng vô cùng đáng yêu.
Tư Mộ Hàn nghe vậy quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ.
Có chút ấn tượng, nhưng không nói ra được tên, dù sao phụ nữ muốn nói chuyện với anh cũng nhiều.
Có điều, cô gái này dường như không giống những cô gái khác anh đã gặp trước kia, bởi vì đôi mắt cô ấy vẫn nhìn về phía Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn thả ly nước trong tay xuống, giọng điệu lãnh đạm lên tiếng hỏi: “Cô gọi tôi có gì sao?”
Thẩm Lệ khó khăn rời mắt khỏi Tri Hạ, tuy ba năm không nói chuyện nhiều với Tư Mộ Hàn, nhưng uy nghiêm của Tư Mộ Hàn vẫn còn, cô theo bản năng đứng thẳng sống lưng, tư thế đứng tiêu chuẩn của học sinh tiểu họ.
Thẩm Lệ đàng hoàng gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Đáy mắt Tư Mộ Hàn lóe nên chút suy tư, trái lại lên tiếng hỏi: “Cô là nghệ sĩ của Thịnh Hải sao?”
“Phải.” Thẩm Lệ đáp một tiếng, thật sự không nhịn được mà lần nữa đưa mắt nhìn Tri Hạ: “Con gái anh thật đáng yêu.”
“Tôi chưa từng công bố con gái mình, nhưng dường như cô không bất ngờ chút nào.” Có lẽ Thẩm Lệ không lộ ra với anh sắc mặt buồn nôn, anh nguyện ý nói nhiều hơn với cô hai câu.
Vẻ mặt Thẩm Lệ ngưng lại, nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ, cô ấy hơi thở dài: “Bởi vì trước đây chúng ta từng quen biết.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn trở nên cực