Cô tìm một nhà hàng trông có vẻ khá cao cấp, đặt một suất ăn của trẻ con và một suất của người lớn, điền số nhà của Tư Mộ Hàn vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Tư Hạ không phải đói bụng rồi.
...!
Tư Mộ Hàn mang Tư Hạ trở lại phòng đối diện.
Vừa vào cửa, Tư Hạ liền ân cần, lấy dép của cô bé và Tư Mộ Hàn ra.
Trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Đây là của Tư Ớt Xanh, đây là của Tri Hạ…”
Đột nhiên, cô bé mặt đầy hưng phấn lôi kéo quần của Tư Mộ Hàn: “Ba, dì xinh đẹp cũng là Hạ, ba là Tư, con là Hạ, dì ấy cũng là Hạ…
Tư Mộ Hàn: “…”
Anh cúi người, một tay xách Tư Hạ lên.
Tư Mộ Hàn đặt cô bé lên trên tủ giày, mặt đầy nghiêm túc hỏi cô bé: “Ghét chú Lưu đó không?”
Tuy không biết tại sao ba lại nghiêm túc như vậy, Tư Hạ cũng rất ra dáng người lớn chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm túc lắc đầu: “Chú Lưu khen con giỏi.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn bỗng tối sầm: “Người khen con chưa chắc đã là người tốt.”
Tư Hạ chớp đôi mắt to nhìn anh: “Cái gì là người tốt?”
Hai ba con đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vì Tư Hạ bắt đầu ngủ gà ngủ gật mà kết thúc việc đối mặt.”
Tư Mộ Hàn hơi nản lòng nói: “Thôi.”
Anh tắm cho Tư Hạ, thay quần áo để lên giường, chỉ có một người ngồi sững sờ trong phòng khách.
Rõ ràng là lần đầu tiên thấy Lưu Chiến Hằng, tại sao anh lại ghét Lưu Chiến Hằng đến thế?
Nhìn thấy Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ ngồi chung một chỗ, cảm thấy chướng mắt cực kì.
Anh vốn cho là Lưu