Ba năm trước xảy ra sự cố lớn như vậy, vậy mà Nguyễn Tri Hạ vẫn không chết sao?
Tư Cẩm Vân nắm chặt tay, hận đến mức hai răng nghiến chặt vào nhau, mỗi lần đều là người phụ nữ này làm hỏng việc tốt của cô.
Một lúc sau, cô khôi phục lại tinh thần, mới lên tiếng: “Đi điều tra về người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ.
”
…….
Nguyễn Tri Hạ bảo tài xế đưa cô về bệnh viện.
Trên đường về cô luôn nghĩ đến chuyện báo cáo xét nghiệm DNA.
Nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được gì.
Thẩm Lệ sẽ không lừa cô, Tư Mộ Hàn khi đó không tức giận, mà lại vội vã bảo người đưa cô về.
Có lẽ chuyện này còn có nội tình bên trong.
Từ ngày xuất viện, Nguyễn Tri Hạ lần đầu tiên vì mất đi kí ức mà cảm thấy phiền não.
Nếu như cô không mất trí nhớ thì tốt rồi.
Nếu cô không mất rí nhớ, bây giờ tất cả mọi vẫn đề sẽ không tồn tại.
Cô sẽ biết mình có con gái hay không, sẽ biết mình đã đắc tội với ai, biết bản thân đã từng yêu ai.
Sẽ không luôn ở trong tình trạng bị động như thế này.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở hoa viên một lúc mới đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy mấy người đang mặc cảnh phục ở trong.
Lưu Chiến Hằng ngồi trên tựa đầu giường, đối mặt với cánh cửa.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào, anh liền cất giọng: “Về rồi à?”
“Vâng.
”
Nguyễn Tri Hạ trả lời đi vào, Lưu Chiến Hằng giải thích với cô: “Cảnh sát đến tìm hiểu một chút về tai nạn xe.
”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, rót cho Lưu Chiến Hằng một cốc nước.
Cảnh sát hỏi những vấn đề rất bình thường.
“Lưu tiên sinh, anh có đắc tội với ai không?
“Không có.
”
“Có khả năng anh vô tình đắc tội với ai mà lại không hề