Nếu mà Nguyễn Tri Hạ thật sự còn sống, cô khẳng định là xong rồi.
Nhưng, người của cô vẫn chậm một bước.
Tư Cẩm Vân sắc mặt trắng bệch nhìn Nguyễn Tri Hạ, khủng hoảng và sợ hãi đan xen trong lòng, con mắt chăm chú nhìn vào người cô: “Nguyễn Tri Hạ, cô vậy mà vẫn còn sống.”
Những lời này, Nguyễn Tri Hạ không phải là lần đầu tiên nghe thấy.
Giống như tất cả mọi người điều ngạc nhiên khi cô vẫn còn sống.
Chỉ là mọi người đều kinh ngạc vì việc cô vẫn còn sống, khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân gặp cô lần đầu tiên, giọng nói cô tràn đầy vẻ thiện ý.
Nhưng giọng người phụ nữ trước mắt này lại rất giống giọng của Nguyễn Hương Thảo.
Không cần biết là Nguyễn Hương Thảo hay người phụ nữ trước mắt này là ai, Nguyễn Tri Hạ đều nghe ra được trong lời nói cô ta có ẩn ý: “Cô nên chết từ lâu rồi mới phải.”
Người phụ nữ trước mắt này có vẻ rất ghét cô.
Nguyễn Tri Hạ không nhớ cô ta là ai nhưng thấy diện mạo cô ta và Tư Mộ Hàn có vài phần tương tự, đều là bộ dáng lên mặt nạt người, có thể đoán ra được cô ta cũng là người nhà họ Tư.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siêm nịnh gọi một tiếng: “Cô Tư.”
Tư Cẩm Vân suýt nữa thì bị tiếng gọi “Cô Tư” của cô làm cho tức đến thở không ra hơi.
Trong lòng cô ta, Nguyễn Tri Hạ là một người đã chết, bây giờ cô ta không chỉ sống tốt mà còn được Tư Mộ Hàn tìm về.
Cô ta kinh ngạc, phẫn nộ lại vô cùng sợ hãi.
“Mộ Hàn, chị là chị của em, trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu.
Cho dù chị làm chuyện gì thì cũng đều là vì em, vì nhà họ Tư.”
Chuyện đã đến bước này rồi, Tư Cẩm Vân cũng không tìm được lời nào khác nữa.
Cô ta chỉ còn cách ôm hi vọng là trong lòng Tư Mộ Hàn cô ta cũng có một địa vị nhất định.
Trên mặt Tư Mộ Hàn không chút ý cười, cũng không biết anh có tức giận hay không.
Anh hơi nhấc tay ý bảo người làm đưa Tư Hạ đi nơi khác.
Tư Hạ