So với sự kích động của Tư Cẩm Vân, biểu hiện của Tư Mộ Hàn lại vô cùng lãnh đạm.
Anh lạnh lùng quan sát Tư Cẩm Vân, trên mặt vẫn mang biểu cảm không chút dư thừa, khóe môi nhếch lên một độ cong rất nhỏ như thể hiện sự trào phúng: “Tôi nhớ, trước kia tôi đã từng hỏi chị, chị có lừa tôi không, khi đó chị trả lời thế nào?”
Vẻ mặt Tư Cẩm Vân cứng đờ.
Cô ta không dám tin ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Khi đó em đã hoài nghi chị rồi sao? Có phải em từ sớm đã tìm ra Nguyễn Tri Hạ rồi không? Có phải trước giờ em chưa từng tin tưởng chị?”
“Nếu như tôi chưa từng tin chị thì tôi sẽ bị chị bịt mắt suốt ba năm sao?”
Trên mặt Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng để lộ sự dao động, trong con ngươi đen là sự thất vọng không thể che dấu, giọng điệu quyết liệt: “Tôi không biết trước kia tôi với chị ở chung với nhau ra sao nhưng tôi đã cho chị cơ hội rồi.
Tư Cẩm Vân.”
Anh chỉ ra đời sau Tư Cẩm Vân hai phút nhưng từ trước đến giờ anh đều gọi Tư Cẩm Vân một tiếng “chị”.
Tư Cẩm Vân như thể bị người khác hút hết sức lực, tê liệt ngồi ở đó không nói được câu nào.
Cô ta cảm thấy mình vẫn không đủ hiểu Tư Mộ Hàn.
Nhưng sự dứt khoát, quyết liệt trong lời nói của Tư Mộ Hàn cô ta nghe ra được.
Cô ta biết chuyện hồi nhỏ có thể là nguyên nhân căn bản khiến cho mối quan hệ của cô ta và Tư Mộ Hàn dần trở nên xa cách.
Nhưng cô ta cũng đang tìm cách khắc phục cải thiện mối quan hệ giữa cô ta và Tư Mộ Hàn.
Cô ta cảm thấy Tư Mộ Hàn nên tìm một người vợ thích hợp hơn, cô ta làm vậy là sai sao?
Không, cô ta không sai.
Là Tư Mộ Hàn u mê không chịu tỉnh ngộ!
Tư Cẩm Vân lắc đầu, không cam tâm nói: “Mộ Hàn, em bị quỷ mê hoặc khiến thần hồn điên đảo rồi!”
Cô ta đứng phắt dậy, chỉ vào Nguyễn Tri Hạ nói như một bệnh nhân tâm thần: “Cô ta có chỗ nào tốt chứ? Cô ta vốn không xứng với em! Ba năm trước em như vậy, ba năm sau em bị mất trí nhớ rồi sao vẫn như vậy chứ, em…”
Trong mắt Tư Mộ Hàn hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, đến nhìn cô ta thôi cũng lười.
Thời Dũng đánh mắt ra hiệu nhìn vệ sĩ, lập tức có người đi đến đưa Tư Cẩm