Hai người đối chọi gay gắt khiến cho không khí trong phòng khách bỗng trở nên giương cung bạt kiếm.
Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Như vậy thì đã sao, anh Lưu đây muốn bị người không quen không biết lừa còn khó ấy chứ.”
“A.”
Tiếng cười này của Lưu Chiến Hằng phát ra từ cổ họng, nghe ra được lúc này anh đang mơ hồ tức giận.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh ta thì thấy vẻ mặt anh ta lúc này đã vô cùng khó coi.
Anh ta hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Em nói chuyện cùng anh ta đi, anh ra ngoài hít thở không khí.”
Mặc dù anh đã cố gắng hết sức kìm chế cơn thịnh nộ của mình nhưng khuôn mặt căng cứng đã bán đứng anh ta.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu một cái với Lưu Chiến Hằng.
Trước khi Lưu Chiến Hằng ra đi, ý tứ không rõ ràng quay lại nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Lưu Chiến Hằng vừa mới đi ra ngoài, Thời Dũng cũng mang vệ sĩ rời đi.
Chờ lúc Nguyễn Tri Hạ hồi hồn, phát hiện trong toàn bộ phòng khách, chỉ còn lại hai người là cô và Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn dựa vào trên ghế sô pha, vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm cô, trong tròng mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta suy nghĩ, cứ như vậy nhìn cô chằm chằm không nháy mắt, khí thế bức người, cảm giác áp lực rất lớn.
Nguyễn Tri Hạ không tự nhiên sờ sờ tay mình, dò xét gọi: “Ngài Tư.”
Tư Mộ Hàn đưa tay, ném xuống bản báo cáo so sánh DNA, không biểu cảm nói: “Tự nhìn đi.”
May mà trước đó, Tư Cẩm Vân ngồi đối diện với Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe đối thoại của bọn họ, đã nghe rõ cơ bản.
Nhưng mà, lúc này nhìn thấy bản báo cáo so sánh DNA, trong lòng vẫn có chút kinh ngạc.
Cô lại thật sự là mẹ ruột của Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Cô đã từng cùng người đàn ông này có một đứa bé.
Thật là…quá không