Lúc này, phía sau vang lên tiếng Tư Hạ.
“Ba!”
Tư Mộ Hàn quay đầu, liền thấy mặt Tư Hạ hưng phấn chạy tới: “Ba, con tự mình xuống lầu!”.
ngôn tình hoàn
Nguyễn Tri Hạ nghe được động tĩnh, quay đầu, ánh mắt rơi xuống Tư Hạ, khóe mắt hiện lên ý cười.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Hạ: “Con từ nơi nào xuống?”
“Trên lầu xuống.
” Tư Hạ chỉ lên trần nhà nói.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới chú ý tới cầu thang trong biệt thự vừa cao vừa dài, nghe xong lời Tư Hạ nói, cô quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm mình, với ánh mắt lên án, anh nhíu mày, không biết từ nơi nào lấy ra một viên kẹo đưa cho Tư Hạ.
Sau đó, nhẹ nhàng nói: “Thưởng cho con.
”
Tư Hạ cầm lấy viên kẹo với khuôn mặt hạnh phúc, kéo hai lần phát hiện không có cách nào xé nó ra, lại nhét vào trong tay Tư Mộ Hàn, nũng nịu ngọt ngào nói: “Ba mở ra giúp con.
”
Tư Mộ Hàn xé mở giấy gói kẹo, đút viên kẹo cho Tư Hạ.
Tư Hạ ngậm viên kẹo, cảm thấy thỏa mãn chạy ra.
Như là đã bị Tư Hạ phát hiện ra, Tư Mộ Hàn liền nghênh ngang đi vào, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Trước kia em từng làm cơm sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái, giọng lạnh lùng: “Không biết.
”
Cô bị mất trí nhớ.
Làm sao cô có thể nhớ được chuyện trước kia chứ?
Tư Mộ Hàn sững sờ trước câu trả lời của cô.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ, hỏi anh: “Anh thật sự cái gì đều nhớ không ra sao?”
“Bằng không thì sao?” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tư Mộ Hàn liền trở nên không tốt lắm, giữa lông mày mơ hồ hiện ra một tia bực bội.
Nhưng mà, Nguyễn Tri Hạ lại rất kỳ dị không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại cảm giác “Cùng chung hoạn