Một giờ sau, Nguyễn Tri Hạ làm xong cơm.
Lúc vào bàn ăn, Tư Mộ Hàn phát hiện, bên trong ba bốn cái dĩa đều là những món ăn rất dễ thương và đáng yêu.
.
Không hề nghi ngờ, đây đều làm cho Tư Hạ.
Hai món còn lại là súp, đại khái chính là đồ ăn của anh và Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn đặt đũa sang một bên: “Nguyễn Tri Hạ!”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ không yên lòng lên tiếng, cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Tư Hạ: “Nhìn xem món này ngon không, là ‘Con thỏ nhỏ’ đúng không?”
Tư Mộ Hàn đưa tay ra bóp mi tâm của mình, trong giọng nói của anh nhiễm lên một tầng giận dữ: “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn, hay là em nghĩ rằng anh sẽ phá sản rồi hả? Người keo kiệt chỉ có thể ăn hai món này?”
Nguyễn Tri Hạ cũng không ngẩng đầu lên, không chút để ý nói: “Anh không muốn ăn thì để cho người hầu đi làm, không có ai bắt buộc anh cũng phải ăn.
”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, lông mày của anh nhíu lại, không đợi anh nói chuyện, có một người hầu đi lại nhỏ giọng nói: “Thời trợ lý đến đây.
”
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ anh đi rồi, Nguyễn Tri Hạ mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua hướng anh rời đi.
Người đàn ông này dường như cũng không đáng sợ.
Trong thư phòng.
Thời Dũng mang theo người, ôm một xấp tư liệu lớn chờ Tư Mộ Hàn đi lại.
Tư Mộ Hàn đi lại, thấy nhiều tư liệu như vậy, cũng sững sờ.
Trước anh phân phó Thời Dũng, đem chuyện anh trước đây, cùng với chuyện Nguyễn Tri Hạ trong lúc đó, sửa sang lại thành tư liệu cho anh.
Nhưng không nghĩ tới có nhiều tư liệu như vậy.
Tư Mộ Hàn đưa tay ra gõ hai lần ở trên tư liệu,