Mặt khác, chuyện ngày hôm nay xảy ra hơi đột ngột, cho dù Nguyễn Tri Hạ muốn nói cho Thẩm Lệ biết cũng không có cơ hội.
“Bây giờ tớ…” Nguyễn Tri Hạ dừng lại một lát để tìm một cách nói tương đối thích hợp hơn: “Và Tư Mộ Hàn sống cùng dưới một mái nhà.”
Giọng nói của Thẩm Lệ lập tức lên cao mấy độ: “Cậu khôi phục lại trí nhớ rồi à? Hay là ông chủ lớn đã khôi phục trí nhớ?”
Cách điện thoại, Nguyễn Tri Hạ có thể tưởng tượng được vẻ kinh ngạc của Thẩm Lệ lúc này.
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Không có.”
Cô cũng muốn khôi phục lại trí nhớ, nhưng sự thật vẫn không có tiến triển gì.
Cô và Tư Mộ Hàn thật sự được xem là vợ chồng cùng chung hoạn nạn, cùng nhau bị nổ ở trên đảo nhỏ, cùng nhau mất trí nhớ.
Nói vậy giống như cô và Tư Mộ Hàn rất yêu nhau vậy.
“Cậu không bận, chúng ta có thể tìm lúc nào đó gặp mặt đi.” Cô vừa vặn cũng có một số việc muốn hỏi Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lập tức nhận lời: “Được.”
…
Ngày hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ bị những tiếng bước chân “bịch bịch” ngoài cửa đánh thức.
Tiếng bước chân không phải quá nặng nề nhưng theo tần suất rất nhanh, có thể dễ dàng nghe ra được là tiếng bước chân của ai.
Quả nhiên, Nguyễn Tri Hạ mới ngồi dậy, đã nghe ngoài cửa vang lên tiếng nói dõng dạc của Tư Hạ: “Mẹ, rời giường thôi!”
Tư Hạ gọi xong còn giơ tay gõ cửa.
Ba lần đặc biệt theo quy luật.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười ra tiếng: “Được, mẹ dậy ngay đây.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
“Vâng.” Tư Hạ đáp một tiếng giòn giã rồi lại chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng tai, nghe tiếng bước chân “bịch bịch bịch” bên ngoài xa dần mới mỉm cười xuống khỏi giường.
Tư Hạ gọi Nguyễn Tri Hạ xong liền chạy đến gõ cửa phòng của Tư Mộ Hàn: “Tư