Trong phòng.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ đóng cửa lại liền dán người ở cạnh cửa nghe tiếng động bên ngoài.
Tư Hạ học theo cô, áp tai ở trên cánh cửa.
Nguyễn Tri Hạ không có nghe được gì, cô lấy lại tinh thần, thấy Tư Hạ cũng nhìn cô thì không nhịn được liền bật cười.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt Tư Hạ, nói: “Con không sợ Tư Ớt Xanh trị con à?”
Tư Hạ ngây người nhìn cô vài giây rồi giống như đột nhiên hiểu được ý của cô mới rụt vai lại và mở to mắt, khẽ nói: “Sợ.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười ôm cô bé vào trong lòng: “Không sợ, sau đó con hôn ba một cái thật kêu, hôn ba xong là sẽ tốt thôi.”
Tư Hạ gật đầu cái hiểu cái không.
Nguyễn Tri Hạ khẽ sờ mái tóc rối bời của cô bé: “Mẹ lấy bàn chải đánh răng qua cho con, con cùng đánh răng với mẹ được không?”
“Con tự đi lấy.” Tư Hạ nói xong liền mở cửa chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn về phía cửa phòng của Tư Mộ Hàn, phát hiện anh không ở đó thì có hơi kinh ngạc.
Chỉ có điều, cô cảm thấy lấy tính cách thù dai của Tư Mộ Hàn, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.
Tư Hạ nhanh chóng lấy bàn chải đánh răng của mình qua.
Cô bé không chỉ cầm bàn chải đánh răng, còn cầm cả khăn mặt và kẹp tóc.
Tư Hạ mỉm cười chạy vào, ôm một đống đồ trong lòng đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, dường như rất nghiêm túc đưa cho Nguyễn Tri Hạ xem: “Mẹ xem cái kẹp tóc quả dâu tây của con này, còn có con thỏ hồng hồng…”
Nguyễn Tri Hạ vừa kiên nhẫn nhìn cô bé giới thiệu kẹp tóc nhỏ của mình vừa nói: “Có phải chúng ta nên đi đánh răng rửa mặt trước không? Sau đó chúng ta ra ngoài lại chải tóc, đeo kẹp tóc xinh xinh nhé?”
Không ngờ Tư Hạ hết sức phối hợp đáp một tiếng: “Được!”
Nguyễn Tri Hạ khẽ xoa