Nguyễn Tri Hạ làm bảy, tám món ăn, trong đó hơn một nửa đều làm dựa theo sở thích của Tư Mộ Hàn.
Mấy món ăn khác, Nguyễn Tri Hạ làm rất dễ tiêu hóa, còn hầm hai món canh.
Mà thức ăn cho trẻ con của Tư Hạ Bảo Bảo lại khác, chay mặn phối hợp, bày ra đĩa trông rất đáng yêu.
Tư Hạ cầm cái thìa với vẻ mặt không chờ được: “Thật là đáng yêu! Ăn rất ngon.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Con còn chưa ăn đâu.”
Cô múc chén canh và khuấy một lúc, cảm giác không nóng lắm mới đặt tới bên cạnh Tư Hạ: “Con uống chút canh đi.”.
Truyện Quân Sự
Tư Hạ cầm cái thìa múc một muỗng canh, sau đó cầm thẳng bát lên uống.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười lại múc cho cô bé thêm gần nửa bát nữa.
Canh trong tay cô còn chưa bớt nóng lại cảm giác được Tư Mộ Hàn ngồi đối diện dường như đang nhìn cô.
Cô ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Tư Mộ Hàn, phát hiện anh đang nhìn bát canh cô múc cho Tư Hạ trong tay.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, lên tiếng hỏi: “Anh… muốn uống canh sao?”
Cô cho rằng, lấy tính cách của Tư Mộ Hàn có thể chỉ cho cô một ánh mắt bảo cô tự mình hiểu.
Không ngờ Tư Mộ Hàn lại “Ừ” một tiếng, để đôi đũa trong tay xuống, ngồi ở chỗ đó chờ cô múc canh cho anh.
Môi Nguyễn Tri Hạ hơi hé ra, có chút kinh ngạc nhưng không nói gì.
Cô múc canh cho Tư Mộ Hàn và đưa tới trước mặt anh, sau đó lại đi quấy cho canh của Tư Hạ bớt nóng.
Nguyễn Tri Hạ nếm thử, cảm giác còn hơi nóng nên lại thổi một cái.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô vẫn cảm giác Tư Mộ Hàn còn đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu thấy Tư Mộ Hàn đúng là còn đang nhìn cô.
Cô đã múc canh giúp anh, anh còn muốn thế nào nữa?
Chẳng lẽ anh muốn cô đối xử giống như Tư Hạ, quấy canh cho bớt nóng, nếu như còn nóng phải thổi nguội cho anh sao?
Nguyễn Tri Hạ bị ý nghĩ này của