Tư Hạ ăn cơm no rồi, đang ngồi tê liệt ở trên ghế, dáng vẻ như đang suy nghĩ viển vông vậy.
Nguyễn Tri Hạ gọi cô bé một tiếng: “Tri Hạ?”
Tư Hạ không nhúc nhích: “Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới ngồi xuống phía đối diện cô bé, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Ba của con nói, ngày mai con có thể đi với mẹ ra ngoài chơi!”
“Đi ra ngoài chơi ạ?” Tư Hạ giống như lập tức sống lại, đôi mắt cũng sáng lên: “Con sắp được đi ra ngoài chơi rồi!”
Khi Tư Hạ ở nhà cổ, bình thường Tư Mộ Hàn cũng phải đi làm, phạm vi hoạt động của cô bé cũng chỉ là ở trong nhà cổ, cô bé cũng muốn đi ra ngoài chơi.
Cho nên, lần trước Tô Miên mới có khả năng dễ dàng lừa cô bé ra ngoài như vậy.
Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé: “Ngày mai mẹ lại dẫn con ra ngoài chơi!”
…
Buổi chiều hôm sau, đến lúc xuất phát, Nguyễn Tri Hạ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thời Dũng đứng chờ sẵn ở trước xe từ lâu.
Tối qua Tư Mộ Hàn nói khi các cô ra ngoài sẽ có người tới đưa các cô đi.
Nguyễn Tri Hạ chỉ cho rằng sẽ là tài xế, vệ sĩ gì đó, cô không ngờ Tư Mộ Hàn tự nhiên lại phái Thời Dũng tới đưa các cô đi.
Thời Dũng nhìn thấy cô dắt tay Tư Hạ đi ra liền mỉm cười gọi một tiếng: “Cô Hạ.”
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Tư Hạ, mỉm cười kêu lên: “Tri Hạ.”
Tư Hạ còn nhớ rõ Thời Dũng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Thời Dũng.”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ sẽ là Thời Dũng nên hỏi thẳng: “Trợ lý đặc biệt Thời, sao lại là anh?”
“Có thể bởi vì cậu chủ tương đối tin tưởng tôi hơn.” Thời Dũng thoáng mỉm cười, thoạt nhìn lại vô cùng trầm ổn.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại, dù sao cô muốn dẫn Tư Hạ ra khỏi cửa, Tư Mộ