Mặt Thời Dũng không đổi sắc đóng cửa lại, bước đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cũng không bị Tư Cẩm Vân ảnh hưởng, vẫn chăm chú xem tài liệu trước mặt.
Nghe giọng nói của Thời Dũng, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lên tiếng hỏi: “Cậu đưa bọn họ qua đó rồi sao?”
“Vâng.” Thời Dũng hơi cúi đầu nói.
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới ngẩng đầu lên hỏi anh ta: “Trước đó tôi bảo cậu liên hệ với chuyên gia khoa não kia đã có tin tức gì chưa?”
Thời Dũng nghe vậy thì chợt nghiêm mặt nói: “Có tin tức rồi.
Tối nay ông ta có thời gian, tôi đã hẹn xong rồi.
Đến lúc đó cậu chủ có thể đi thẳng qua là được.”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhưng Thời Dũng còn chưa ra ngoài.
Trước kia, Thời Dũng nói chuyện xong đã sớm tự giác ra ngoài.
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn anh ta: “Còn có việc gì sao?”
Thời Dũng do dự một lát nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Cậu chủ, có phải cậu chủ đã… khôi phục trí nhớ rồi?”
Anh ta cũng không phải tự nhiên nghi ngờ như vậy.
Chủ yếu là bởi vì hành động Tư Mộ Hàn bảo anh ta đưa Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đi quá khác thường.
Khác thường đến mức làm cho anh ta không thể không có suy đoán này.
Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại, trong mắt hiện ra chút tối tăm nhưng nhanh chóng biến mất: “Nhớ lại một ít, chỉ có điều rất vụn vặt.”
Vụn vặt mà không phải là trí nhớ đầy đủ, rất khó chắp vá lại với nhau.
Trên mặt Thời Dũng hiện ra vẻ mừng rỡ.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn trái lại càng thêm thâm trầm.
Anh đứng dậy và đi tới trước cửa sổ sát đất, sau đó mới chậm rãi lên tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ là mất trí nhớ mang tính sinh lý, cô ấy ngủ mê man ba năm, cho dù cơ thể đã lành lại nhưng việc