Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Tư Mộ Hàn đang đi nhanh về phía bên này.
Thời Dũng đi theo phía sau Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân cười “hì hì”: “Đình Kiêu.”
Tư Mộ Hàn chỉ liếc nhìn anh ta nhưng ánh mắt không dừng lại ở trên mặt anh ta mà nhìn sang phía Nguyễn Tri Hạ.
Tư Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi tới thì kêu lên một tiếng với vẻ cao hứng lạ thường: “Ba!”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng, ánh mắt lại trở về trên người Nguyễn Tri Hạ.
Thoáng thấy trong tay cô cầm theo két sắt, anh nhíu mày hỏi: “Thứ gì vậy?”
Lúc anh nói chuyện, thuận tiện nhận lấy két sắt trong tay của Nguyễn Tri Hạ.
Động tác lại không quá tự nhiên.
“Quà gặp mặt của ngài Cố cho Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay đầu nhìn về Cố Tri Dân mỉm cười.
Cố Tri Dân cười với vẻ mặt đắc ý.
Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút về két sắt trong tay rồi nhìn về phía Cố Tri Dân, nói rất thản nhiên: “Tri Hạ bây giờ còn chưa có khái niệm căn bản về tiền đâu.”
Trên mặt Cố Tri Dân có vẻ kinh ngạc: “Cậu còn chưa nhìn, sao biết bên trong đựng tiền?”
“Nếu không cậu bỏ gì bên trong?” Trong giọng nói thản nhiên của Tư Mộ Hàn lộ ra một chút ghét bỏ không quá rõ ràng.
Nhưng người quen biết anh đều có thể nghe ra được.
Vẻ mặt Cố Tri Dân nghiêm lại: “Cậu…”
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em đi với anh đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
Cô còn chưa biết Tư Mộ Hàn làm sao có thể đột nhiên tới đây, đã bị anh yêu cầu đi cùng anh tới một nơi…
Tư Mộ Hàn đưa két sắt trong tay cho Thời Dũng, dặn dò: “Cậu đưa Tri Hạ trở về.”