Tình trạng của Nguyễn Tri Hạ cũng không tính là bình thường, người làm bác sĩ đương nhiên sẽ thấy rất tò mò.
Tuy rằng biết Tư Mộ Hàn không dễ chọc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.
Thật ra Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cũng có thể hiểu cho câu hỏi này của bác sĩ, hơn nữa thật sự cô cũng có di chứng.
Mất trí nhớ, đó không phải là di chứng của cô hay sao?
Nhưng rất rõ ràng, Tư Mộ Hàn cũng không nghĩ như vậy.
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Có di chứng hay không, không biết tự lấy mắt mình mà nhìn sao?”
Nữ bác sĩ còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị một bác sĩ khác kéo ra ngoài, sợ cô ta nói thêm nữa sẽ đắc tội Tư Mộ Hàn.
Tuy rằng bọn họ không nhìn ra cuối cùng Nguyễn Tri Hạ có di chứng hay không, nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ không vui của Tư Mộ Hàn.
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng cảm nhận rất rõ ràng.
Cô có chút không hiểu vì sao Tư Mộ Hàn lại không vui như vậy, nhưng cũng không dám hỏi.
Bác sĩ này lại nói một chút về tình trạng của Nguyễn Tri Hạ với Tư Mộ Hàn, sau đó mới rời đi.
Lúc này, có cấp dưới đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói gì đó.
Tư Mộ Hàn nghe xong thì nói: “Dẫn ông ta tới đây.”
Còn có người muốn tới?
Nguyễn Tri Hạ thấy cấp dưới kia đi ra ngoài, bèn duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa.
Không lâu lắm, cấp dưới kia dẫn một nam bác sĩ mặc áo dài trắng đi đến.
Nam bác sĩ này thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đem lại cho người khác một cảm giác cực kỳ ung dung, khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nhìn khá hiền lành.
Ông ta đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài là ngài Tư à?”
Người đàn ông này chính là chuyên gia khoa não mà Thời Dũng hẹn giúp Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn chậm rãi đứng dậy: “Tôi là Tư Mộ Hàn.”
“Xin lỗi, tôi vừa xuống bàn mổ, sáng mai còn có một ca mổ, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính đi.” Ông ta trực tiếp ngồi xuống một phía khác.
Vẻ mặt của ông ta chắc chắc mà tự tin, có lẽ đây chính là quyền uy của chuyên gia.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Thoạt nhìn Cô Hạ hồi phục rất tốt.”
Nguyễn Tri