Nếu như dễ khôi phục trí nhớ như vậy, bác sĩ sẽ không nói mấy lời lấp lửng sao cũng được thế này rồi.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Cô trở nên im lặng, lúc sau cũng chỉ nghe bác sĩ nói có thể kê toa trước cho cô một ít thuốc giúp đỡ điều trị.
Sau đó Tư Mộ Hàn lại nói gì đó với bác sĩ, nhưng cô cũng không có chú ý nghe.
Mãi đến khi ra khỏi phòng, mới phát hiện chỉ có mỗi mình đi ra.
Cô quay đầu lại, đi theo phía sau là cấp dưới của Tư Mộ Hàn, nhưng không có Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Tư Mộ Hàn đâu?”
Cấp dưới đi theo phía sau cô chỉ cung kính nói: “Cậu chủ còn có chút chuyện.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không có tâm trạng quan tâm Tư Mộ Hàn có chuyện gì, chỉ đi theo cấp dưới của Tư Mộ Hàn ra khỏi bệnh viện, ở trong xe chờ Tư Mộ Hàn đi xuống.
......!
Nguyễn Tri Hạ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Tư Mộ Hàn và bác sĩ.
Tư Mộ Hàn cầm túi tài liệu để bên cạnh từ trước lên, đưa cho bác sĩ: “Xem cái này một chút.”
Bác sĩ nghi ngờ nhận lấy túi tài liệu, vừa mở ra xem đã không nhịn được mà ngẩn đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Đây là bệnh án của Tư Mộ Hàn?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng, dựa vào trên sofa, ý bảo ông ta xem trước đi.
Bác sĩ có chút không nắm bắt được Tư Mộ Hàn có ý gì, nhưng cũng đành xem xong cái này trước.
Sau khi ông ấy xem xong, thấy Tư Mộ Hàn vẫn mang vẻ mặt vừa rồi thì nhíu mày nói: “Thoạt nhìn, vết thương của ngài Tư lúc đó nhẹ hơn Cô Hạ rất nhiều, theo bệnh án, lúc ấy ngài Tư cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, còn Cô Hạ lại là thập tử nhất sinh, có thể còn sống đã rất không dễ dàng, bây giờ cô ấy có thể hồi phục tốt như vậy, cũng là vô cùng may mắn rồi.
Tư Mộ Hàn nghe xong lời của ông ta, sắc mặt cực kỳ nặng nề, đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm khiến người ta nhìn thấy sẽ lập tức kinh hồn bạt vía.
Bác sĩ mím mím môi, vẻ mặt có chút không yên.
Ông ta là chuyên gia khoa