Tư Mộ Hàn trầm mặc chốc lát, hỏi: “Em muốn anh về nhà ăn cơm?”
Nguyễn Tri Hạ không có trả lời thẳng câu hỏi của anh: “Vậy anh có về không?”
“Xem tình hình.”
“Ò.”
“Không có chuyện gì anh cúp đây.”
“Ừ.”
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đợi nửa ngày, cũng không thấy Tư Mộ Hàn cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Anh không phải nói muốn cúp điện thoại sao?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Em cúp trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại trước, luôn cảm thấy hôm nay Tư Mộ Hàn có chỗ nào là lạ.
Tư Mộ Hàn đưa điện thoại ra trước, xác định điện thoại đã cúp, mới trả điện thoại di động lại cho Thời Dũng.
Thời Dũng thở phào nhẹ nhõm, lúc mấu chốt, vẫn là Nguyễn Tri Hạ mới có thể trấn an Tư Mộ Hàn.
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới có tinh thần đi xem Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vân nửa nằm trên ghế sô pha, lúc này đã khôi phục một ít thần trí, nhưng vẫn có chút không thoải mái.
Lúc cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn di về hướng mình, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi, vừa lui về phía sau, vừa lẩm bẩm nói: “Đừng tới đây… Cậu đừng tới đây…”
Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh sô pha, từ trên cao nhìn xuống: “Có chuyện gì, làm rõ một lần luôn đi.”
“Chị nói, cái gì chị cũng nói…”Tư Cẩm Vân lúc này đã sợ đến hồn bay phách tán, làm gì còn dáng vẻ cao ngạo đại tiểu thư nhà họ Mộ.
“Là chị lừa em, Tô Miên không phải mẹ ruột của Tri Hạ…”
“Cố Tri Dân thật ra là bạn tốt của em, Thời Dũng là thuộc hạ trung thành nhất của em, Nguyễn Tri Hạ là người phụ nữ em yêu nhất.”
“Là chị