Có thể là chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, Cố Tri Dân là một người vô cùng trọng nghĩa khí.
Nguyễn Tri Hạ cũng không khách sáo, đáp một tiếng: “Vâng.”
“Chuyện của Mộ Hàn, em cũng đừng quá lo lắng, tóm lại sẽ có biện pháp thôi.” Cố Tri Dân mặc dù là đang an ủi cô, nhưng chân mày cũng hơi cau lại, hiển nhiên cũng có chút lo âu.
Sau khi Cố Tri Dân rời đi, Nguyễn Tri Hạ lấy một chút thức ăn và thịt trong tủ lạnh ra, nấu mì với cải xanh và thịt.
Tư Hạ cũng sớm đã đói, ăn có chút nhanh.
Nguyễn Tri Hạ một bên chú ý Tư Hạ, đề phòng cô bé ăn nhanh mà mắc nghẹn, một bên nghĩ tới chuyện của Tư Mộ Hàn.
Đêm trước nói với cô, Tư Mộ Hàn là bởi vì bị Tư Cẩm Vân thôi miên và phong tỏa trí nhớ, cho nên mới có thể đem đến giả tưởng “mất trí nhớ” cho người khác.
Không trong nghề không biết tình hình của nghề đó, mặc dù cũng đã nghe nói qua thôi miên, nhưng khi thấy tình trạng của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ phát hiện, cái này nằm ngoài hiểu biết của cô.
Nguyễn Tri Hạ lên mạng tìm tòi một chút định nghĩa của thôi miên.
Nếu như nói thôi miên là một dấu hiệu tâm lí có chiều sâu, vậy nó có phải cũng tương tự như tâm lí học hay không?
Lưu Chiến Hằng không phải là bác sĩ tâm lý hay sao?
Anh ta nhất định hiểu rõ thôi miên rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tri Hạ liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Chiến Hằng.
Khi điện thoại kết nối, cô trước tiên nghe thấy phía bên kia đầu điện thoại Lưu Chiến Hằng nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi, tôi xin phép đi nghe điện thoại trước.”
Đầu kia lại vang lên giọng nói của một người khác: “Không sao.
Cứ tự nhiên.”
Sau đó là âm thanh chuyển động của ghế tựa, một khắc sau, giọng nói rõ ràng của Lưu Chiến Hằng từ trong điện thoại di động truyền tới: “Tri Hạ.”
“Anh có bệnh nhân sao? Quấy rầy anh rồi.” Giọng