Cô ấy mỉm cười nói với Tư Hạ: “Mẹ đang rửa tay, sẽ đi ra ngay thôi.
Tri Hạ cùng dì dọn sô pha trước nhé.”
Khi Thẩm Lệ cầm khăn tới và cùng Tư Hạ lau dọn ghế sa lon, Tư Hạ thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía phòng vệ sinh.
Dáng vẻ cô bé đỏ mắt mong chờ, thoạt nhìn đặc biệt làm cho người ta thương xót.
Thẩm Lệ đi tới cửa phòng vệ sinh và gõ cửa: “Tri Hạ, có ổn không?”
Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói của Nguyễn Tri Hạ: “Không có việc gì, tớ ra ngay đây.”
Nguyễn Tri Hạ đứng lên và đi tới trước bồn rửa tay, rửa mặt rồi im lặng nhìn viền mắt mình đỏ hoe trong gương.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ Tư Hạ ngoan ngoãn như vậy, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên lại đặc biệt khó chịu.
Làm con gái của cô không hề hạnh phúc.
Từ khi Tư Hạ bắt đầu sinh ra, cô đã không thể cẩn thấy chú ý tới Tư Hạ, cũng không thể bảo vệ tốt cho cô bé.
Tư Hạ vừa sinh ra đã bị người ta đánh tráo đổi đi, đợi đến khi bọn họ cuối cùng có cơ hội đi đón Tư Hạ thì lại xảy ra bất ngờ như vậy.
Ba năm.
Ba năm cô làm mẹ vốn nên ở bên cạnh nuôi dưỡng và làm bạn lại hoàn toàn không được tham dự qua.
Khi Tư Hạ vừa gọi cô một tiếng mẹ, cô thậm chí có cảm thấy chột dạ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhắm mắt và hít sâu một hơi.
Khi lại mở mắt ra, trong mắt cô đã hoàn toàn tỉnh táo và kiên định.
…
Nguyễn Tri Hạ mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thẩm Lệ đang dẫn theo Tư Hạ lau dọn sô pha.
“Đúng vậy, chậm thôi, lau từng chút một xuống.”
“Lau xuống!”
“Giỏi