Nguyễn Tri Hạ bưng thức ăn ra, cao giọng gọi hai người: “Tiểu Lệ, Tri Hạ, ăn cơm thôi.”
“Tới đây.” Thẩm Lệ dắt tay Tư Hạ chạy trước bàn ăn.
Tư Hạ chạy theo, vừa chạy vừa nói: “Hì hì… Chúng con tới rồi!”
Hai người ngồi xuống ở trước bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ bưng món canh cuối cùng lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lệ và nói với giọng điệu chế nhạo: “Bạn nhỏ Thẩm Lệ, xin hỏi cậu và bạn nhỏ Tư Hạ đã rửa tay chưa?”
Thẩm Lệ: “… Chưa.”
Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ gắp rau vào trong bát của Tư Hạ.
Thẩm Lệ thấy thế, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Có lần tớ nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Tiểu Tri Hạ ăn cơm ở Kim Hải, anh ta…”
Nghe được ba chữ “Tư Mộ Hàn”, Tư Hạ chợt ngẩng đầu lên, mở to mắt: “Tư Ớt Xanh, ba cháu.”
“Hả?” Thẩm Lệ có cảm giác như đang nằm mơ.
“Con bé quen gọi Tư Mộ Hàn là Tư Ớt Xanh.” Nguyễn Tri Hạ nói tới chuyện này thì không nhịn được lại muốn cười.
Tính tình Tư Mộ Hàn kiêu ngạo, cuồng vọng như vậy, cũng có một ngày phải chịu tội trong tay một người khác ngoài cô.
Hơn nữa, còn là một đứa trẻ chỉ có hơn ba tuổi.
Thẩm Lệ nghe vậy cũng bật cười: “Ông chủ lớn như vậy mà có thể để cho Tri Hạ gọi anh ta là Tư Ớt Xanh, sẽ không đánh con bé chứ?”
Khi Tư Hạ vừa khi thấy Thẩm Lệ nhắc tới Tư Mộ Hàn thì nghe rất nghiêm túc.
Lời Thẩm Lệ nói, cô bé nghe nửa hiểu nửa không, nhưng cũng gật đầu nói giống như thật vậy: “Đánh.”
Thẩm Lệ nghe vậy, kinh ngạc hỏi: ” Đánh con sao? Ba con đánh con à?
Câu nói lúc nãy của cô, thật ra cũng chỉ nói mà thôi.
Tuy