Khi điện thoại có người nhận cũng là lúc cô đâm sầm vào một bức tường người.
“Ầm” một tiếng, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mũi mình đau đến mức dường như không còn là của mình nữa.
Cô ôm lấy mũi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu liền thấy gương mặt lạnh lùng không cảm xúc của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, chậm rãi buông điện thoại xuống rồi nói: “Tư Mộ Hàn?”
“A!” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Xem ra tôi đã xem thường cô rồi, vậy mà cô lại trực tiếp đuổi tới tận công ty cơ đấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” Cô đến đây thật sự không phải để va vào anh.
Thôi bỏ đi, cho dù cô nói cô đến không phải để tìm Tư Mộ Hàn thì có lẽ anh cũng không tin.
Nguyễn Tri Hạ tiếp tục đi về phía Thời Dũng, nhỏ giọng hỏi: “Tư Cẩm Vân không đến công ty làm sao?”
Thời Dũng cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía trước truyền đến, anh không dám ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn chỉ đành bất chấp khó khăn nói với Nguyễn Tri Hạ: “Cô ta xin nghỉ phép dài hạn rồi.”
Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Cô ta ở nhà sao? Ở nhà cổ à?”
Thời Dũng bị ánh nhìn chăm chú đó làm cho cả người không được tự nhiên nhưng chỉ có thể tiếp tục trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ: “Có lẽ là vậy.”
Nguyễn Tri Hạ cũng nhận ra được Thời Dũng không được tự nhiên.
Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn thì thấy anh hết sức tự nhiên thu lại ánh mắt đang nhìn Thời Dũng rồi đi về phía cửa thang máy.
“Mợ chủ, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Khi Thời Dũng nói câu này, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo hướng Tư Mộ Hàn vừa đi, xem ra có chút thấp thỏm không yên.
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Tôi đến nhà cổ tìm cô ta.
Anh đi trước đi.”
Giây tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ liền thấy Thời Dũng chạy nhanh như một cơn gió về phía Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ mang vẻ mặt kỳ lạ sờ sờ mũi mình.
Thời Dũng đi theo Tư Mộ Hàn nhiều