Nguyễn Tri Hạ bắt xe đến nhà cổ nhà họ Tư.
Sau khi tỉnh lại cô có đến nhà cổ một lần.
Thời gian ba năm cũng không khiến cho khu nhà cổ xa hoa này để lại dấu vết của năm tháng mà ngược lại còn khiến người ta cảm nhận được sự ung dung, thanh tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, đi đến cửa lớn liền bị vệ sĩ chặn lại hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là Nguyễn Tri Hạ, tôi muốn tìm cô chủ Tư của các người.” Nguyễn Tri Hạ không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói.
Vệ sĩ nghe vậy liền cẩn thận đánh giá Nguyễn Tri Hạ.
Dáng người Nguyễn Tri Hạ có chút gầy nhưng cô trời sinh có nội tình tốt, diện mạo xuất chúng, ở bên Tư Mộ Hàn lâu như vậy nên khí chất cũng không tầm thường.
Vệ sĩ cho rằng Nguyễn Tri Hạ có lẽ cũng là thiên kim nhà giàu nào đó hoặc có thể là bạn Tư Cẩm Vân.
Vẫn nên đi hỏi một chút cho an toàn.
Vệ sĩ nói: “Cô đợi một chút.”
Anh ta nhỏ giọng nói vài câu với một vệ sĩ khác, người vệ sĩ kia liền đi vào trong.
Không lâu sau Tư Cẩm Vân xuất hiện.
Cô ta mặc chiếc váy liền màu đen tuyền, nhìn qua có hơi tiều tụy giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng.
Tư Cẩm Vân nhấc tay ý bảo mấy người vệ sĩ cách xa một chút.
Đến khi cửa lớn chỉ còn hai người cô ta và Nguyễn Tri Hạ, cô ta mới cười lạnh nói: “Nguyễn Tri Hạ, cô đến tìm tôi làm gì? Muốn đến chê cười tôi sao? Đáng tiếc để cô phải thất vọng rồi, cho dù tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thì tôi cũng vẫn là đại cô chủ nhà họ Tư, vẫn là ánh hào quang vô tận như cũ.”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói gì, Tư Cẩm Vân đã nói lung tung nhiều như vậy.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ hơi co lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Chị có nở mày nở mặt hay không tôi không có hứng biết, tôi chỉ hỏi chị, ai là người đã thôi miên Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết lời nói nào của mình đã kích động Tư Cẩm Vân, chỉ thấy sắc mặt cô ta thay đổi rất lớn, cất giọng the thé: “Cô đi ra ngoài!”
Tư Cẩm Vân đột nhiên không khống chế được cảm xúc, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Lập tức đi ra ngoài! Cút!”
Trong trí nhớ Nguyễn Tri