Cô mở hộp ra, bên trong có chứng minh thư, hộ chiếu và các loại thẻ ngân hàng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ kiểm đồ một chút rồi để vào trong ví.
Bây giờ, một chút đầu mối về chuyên gia thôi miên cho Tư Mộ Hàn cũng không có, bên phía Thời Dũng cũng vẫn luôn cho người đi điều tra.
Chuyện lúc này cô có thể làm cũng không nhiều lắm, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tìm ra một nơi để ở, cứ ở mãi nhà Thẩm Lệ như này cũng không ổn.
Nguyễn Tri Hạ nhớ đến FB của mình.
Cô thử mật khẩu vài lần cuối cùng cũng đăng nhập được.
Vừa đăng nhập vào FB liền thấy rất nhiều tin chưa đọc, điện thoại rung lên liên tục không ngừng, rung đến mức khiến tay cô cũng có chút tê dại.
Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại xuống, mặc kệ cho nó rung.
Một lúc sau, đợi đến khi điện thoại im lặng trở lại Nguyễn Tri Hạ mới cầm lên xem.
Tin nhắn riêng và thông báo đếm không hết, còn có rất nhiều thông báo tag cô vào.
Cô nhìn đến mức hoa cả mắt.
Nguyễn Tri Hạ có hơi xúc động.
Khi ấy cô bán kịch bản này cho Tần Thủy San cũng không nghĩ sẽ nổi tiếng như vậy.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không để Tần Thủy San lỗ vốn là được rồi.
Nhưng không ngờ rằng “Mất thành” còn tốt hơn so với cô tưởng tượng.
Nguyễn Tri Hạ xem một vài thông báo và tin nhắn riêng sau đó đăng lên FB một tin.
“Cảm ơn sự yêu thích của mọi người đối với “Mất thành”.”
Một tin FB rất đơn giản, không có từ ngữ dư thừa nào.
Cô vừa đăng tin lên lập tức có người chia sẻ và bình luận.
“Thật sự là biên