Tư Hạ vừa vào trong nhà, liền nhìn chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút, hiếu kỳ chạy tới chạy lui.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Tư Hạ lát đi vào lát lại đi ra, mới nhớ tới mấy ngày rồi không nhìn thấy Tư Mộ Hàn rồi.
Nguyễn Tri Hạ có chút mất mác, suy cho cùng không giống với trước kia.
Trước kia, lúc cô và Tư Mộ Hàn không sống cùng nhau, Tư Mộ Hàn còn vì cô không chủ động liên lạc với anh mà giận cô.
Bây giờ bận mấy ngày liền không thể liên lạc với anh, anh cũng không chủ động gọi điện thoại hỏi thăm cô.
Lại cảm thấy mất mác, Nguyễn Tri Hạ vẫn cầm điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn.
Điện thoại có tín hiệu, nhưng không có người nhận.
Nguyễn Tri Hạ lại gọi lần nữa, nhưng đều không có người nhận.
Trong lòng cô hơi thấp thỏm, Tư Mộ Hàn sẽ không cho cô vào danh sách đen chứ?
……..
Cao ốc Tư Thị.
Trong phòng hội nghị, Tư Mộ Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, đám người phía dưới đang ngồi ngay thẳng.
Tư Mộ Hàn đang xem văn kiện trong tay, chân mày nhíu chặt vẫn chưa buông lỏng.
Người phía dưới càng không dám lên tiếng.
Thời Dũng đứng phía sau anh, tập trung tinh thần, không dám lơ là.
Lúc này, điện thoại Tư Mộ Hàn để ở một bên đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng họp.
Ánh mắt của mấy vị cấp cao phía dưới, toàn bộ đều tập trung vào điện thoại của Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng đứng ở phía sau anh, anh ta vừa nhìn, liền nhìn thấy rõ tên người gọi tới trên điện thoại: “Người phụ nữ da mặt dày.”
Thời Dũng chỉ suy nghĩ trong một giây, đây là tên Tư Mộ Hàn đặt cho Nguyễn Tri Hạ.
Da mặt dày…..
Cũng không biết da mặt