Xem ra, cô cũng biết anh đang tức giận.
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ anh không đến, anh lại càng muốn đến.
…
Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ làm một bàn thức ăn thật lớn, một nửa là món Tư Mộ Hàn thích ăn.
Như vậy nếu Thời Dũng đến đón Mạc Hạ, nghĩa là Tư Mộ Hàn không đến, cô sẽ nhờ Thời Dũng gói một ít thức ăn mang về cho Tư Mộ Hàn.
Hiện giờ Tư Mộ Hàn không hiểu chuyện nên tức giận, cô không thể so đo với anh.
Dù sao, anh cũng là bệnh nhân.
Cô không thể so đo với người bệnh.
Gần tám giờ, cô làm cơm xong, chuông cửa cũng vang lên.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng ngoài cửa, cô sửng sốt hết ba giây, mới lui về sau nửa bước, ý bảo anh bước vào.
Đợi anh bước vào, Nguyễn Tri Hạ dường như mới hồi phục tinh thần lại, từ trong tủ giày cầm một đôi dép lê đặt trước mặt Tư Mộ Hàn.
Dép lê là do lúc chiều cô đi ra ngoài mua, dựa theo cỡ chân của Tư Mộ Hàn mà mua một đôi.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua, là dép mới.
Anh cũng không nói thêm gì nữa, liền trực tiếp mang vào.
Rất vừa chân, hẳn là cố ý mua cho anh.
Trong lòng Tư Mộ Hàn hơi thoải mái hơn chút.
Anh đi dép lê vào, giống như bước vào nhà mình, đi thẳng đến phòng ăn.
Nguyễn Tri Hạ theo sau anh, nói: “Tôi còn tưởng tối nay anh không tới.”
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô một cái, không cảm xúc nói: “Tôi không đến, em muốn gọi ai đến?”
Lúc tâm trạng anh không tốt, nói chuyện ra có thể làm người ta tức chết.
Trước kia Nguyễn Tri Hạ đã từng gặp phải.
Cho dù bị Tư Mộ Hàn làm tức giận hơn, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể đối đáp trôi chảy: “Vậy là, anh sợ tôi gọi người khác tới,