Mạc Hạ quay đầu, nhìn nhau với Tư Mộ Hàn vài giây: “À.”
Sau đó, bé lại ôm chân Tư Mộ Hàn: “Ba ôm.”
Tư Mộ Hàn thờ ơ với việc Mạc Hạ làm nũng: “Không gọi Mạc Ớt Xanh?”
Mạc Hạ nghĩ rằng anh muốn bé gọi là Mạc Ớt Xanh, liền tốt bụng gọi một tiếng: “Mạc Ớt Xanh.”
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Tư Mộ Hàn đen mặt bế Mạc Hạ lên.
Nguyễn Tri Hạ nhịn cười, nhìn Mạc Hạ đang kinh ngạc trong tay Tư Mộ Hàn, cảm thấy rất thoải mái.
Tư Mộ Hàn ôm Mạc Hạ, ngồi xuống bàn ăn như chủ nhà.
Từ sau khi Mạc Hạ ở cùng Nguyễn Tri Hạ, lúc ăn cơm đều tự đi lấy chén đũa.
Bé thấy Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn đi ra từ phòng bếp, liền giãy khỏi người Tư Mộ Hàn, chạy vào trong phòng bếp lấy chén đũa của mình.
Bé cầm chén đũa của mình ra, bày ngay ngắn trên bàn ăn, nhìn thấy Tư Mộ Hàn còn ngồi đó liền đi qua kéo anh: “Tự đi lấy chén mới là đứa trẻ ngoan.”
Tư Mộ Hàn: “…”
Nguyễn Tri Hạ đang định cầm chén ra, thấy hành động của Mạc Hạ, liền yên lặng đặt chén về chỗ cũ.
Để cho Tư Mộ Hàn làm đứa trẻ ngoan đi.
Nguyễn Tri Hạ lui về phòng bếp, ló đầu ra nhìn hai cha con.
Thấy Tư Mộ Hàn vẫn không nhúc nhích, Mạc Hạ chỉ hướng phòng bếp, giục anh: “Ba đi nhanh đi.”
Tư Mộ Hàn đen mặt, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ xoay người về phía bếp, giả vờ bận rộn.
Rất nhanh, Tư Mộ Hàn đã bước vào.
Nguyễn Tri Hạ làm bộ không biết gì, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Đình Kiêu đen mặt hỏi cô: “Chén để ở đâu?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ tủ