Cô nói xong, ngồi xổm xuống nói với Mạc Hạ: “Con không nỡ xa ba, vậy về với ba đi.
Khi nào nhớ mẹ lại về đây.”
Mạc Hạ nhíu mày: “Mẹ cũng đi.”
“Mẹ không đi.
Chỉ cần con nhớ mẹ, mẹ sẽ đến tìm con.” Nguyễn Tri Hạ sờ đầu bé: “Nghe lời một chút.”
Mạc Hạ chu môi, rõ ràng là không vui.
Bé nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, liền cúi đầu phồng má không nói tiếng nào.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, mở cửa: “Anh đi đi.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày của Hạ Hạ trong biệt thự của anh đều có, chỗ đó của anh có người làm, các cô ấy sẽ chăm sóc Hạ Hạ.”
Chính vì như vậy, cô mới yên tâm để Tư Mộ Hàn mang Mạc Hạ về.
Tư Mộ Hàn không biết đang nghĩ gì, nhíu mày, dắt Mạc Hạ đi ra.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, nhìn hai người họ bước vào thang máy, lúc này mới đóng cửa quay vào nhà.
Tư Mộ Hàn dắt tay Mạc Hạ vào thang máy.
Anh nhấn nút chọn tầng trệt, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít.
Anh nghiêng đầu nhìn, liền thấy Mạc Hạ đang lấy tay lau nước mắt.
Lông mày Tư Mộ Hàn càng nhíu chặt hơn, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì?”
Mạc Hạ nhìn anh, chợt khóc òa lên.
“Hu hu… Hu hu hu….”
Khuôn mặt nho nhỏ khóc đến lấm lem nước mắt, mắt mũi đều đỏ ửng, vẫn còn lau nước mắt.
Cả thang máy đều vang vọng tiếng khóc Mạc Hạ.
Trong mắt Tư Mộ Hàn hiện vẻ bực bội, đưa tay bế Mạc Hạ lên.
Có thể là trước đây đã từng ôm Mạc Hạ, cho nên lúc anh ôm bé, động tác thuần thục đến nỗi khiến anh kinh ngạc.
Tư Mộ Hàn cố hết sức làm cho giọng điệu mình dịu dàng một chút: “Đừng khóc.”
Mạc Hạ khóc mãi không dứt, nói đứt quãng: “Sao mẹ lại không đi… Ba… Ba không cho mẹ đi…”