Tư Mộ Hàn lúc này mới ngước mắt nhìn cô.
Tuy anh không nói gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể nhìn ra từ ánh mắt anh, anh muốn bảo cô nói tiếp.
“Mạc Cẩm Vân tìm chuyên gia thôi miên giỏi nhất thế giới, giá trị con người chắc chắn không thấp.
Giả sử Mạc Cẩm Vân trả hắn thù lao rất cao, nhưng bây giờ hắn đang trốn tránh chúng ta.
Có nghĩa là, có khả năng hắn không phải vì tiền.
Vì dù sao, thù lao mà anh có thể trả cho hắn chắc chắn cao hơn cái giá mà Mạc Cẩm Vân đưa ra.
Nguyễn Tri Hạ nói xong đoạn này, liền ngước mắt nhìn phản ứng của Tư Mộ Hàn
Tư Mộ Hàn buông đũa, dựa ra sau, giọng nói không cảm xúc: “Nói tiếp.”
“Điều này nói lên rằng, chuyên gia thôi miên kia, có lẽ là thôi miên anh với mục đích nào đó…”
Lần này, không đợi Nguyễn Tri Hạ nói hết, Tư Mộ Hàn đã cắt lời cô: “Mục đích? Ví dụ như?”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đoán, có khi nào chuyên gia thôi miên này có thù oán gì đó với anh?”
Tư Mộ Hàn như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm, trong mắt hiện vẻ mỉa mai: “Em có biết tôi đối phó với những người thù oán tôi thế nào không?”
Nguyễn Tri Hạ hơi nắm chặt ngón tay: “Anh cảm thấy, nếu chuyên gia thôi miên kia thật sự có thù oán với anh, thì phương pháp trả thù này không đủ độc ác sao?”
Để cho một người quên đi quá khứ, quên đi người yêu, con cái, bạn bè, nhiêu đó không đủ độc ác hay sao?
“Cuộc sống của tôi cũng không vì vậy mà có gì thay đổi.” Ánh mắt Tư Mộ Hàn hết sức lạnh lùng.
Người quên đi thì không biết gì cả, mà đau khổ nhất… chính là những người bị quên lãng.
“Ăn cơm đi.” Nguyễn Tri Hạ không tiếp tục chủ đề này với anh nữa.
Dù nói thêm điều gì về chuyện này nữa, thì cũng chẳng có gì vui vẻ.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Tư Mộ Hàn rõ ràng cảm giác được tâm trạng Nguyễn Tri Hạ sa sút hẳn