Anh kiềm chế động tác trên tay, chỉ có thể hôn cô càng thêm ngang ngược suồng sã.
“Xoảng!”
Người giúp việc đi qua nhìn thấy hai người đứng ở cổng hôn nhau, hoảng sợ làm rơi cái đĩa trong tay xuống đất.
Âm thanh này hơi chói tai, cũng đánh thức Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, biết được còn có người khác cũng ở đây, vội vàng đưa tay muốn đẩy Tư Mộ Hàn ra.
Tư Mộ Hàn dường như không muốn cứ kết thúc như vậy, lúc rời đi, còn dùng sức cắn một cái ở trên môi của cô.
Anh vừa buông lỏng, Nguyễn Tri Hạ liền nhanh chóng lui về sau hai bước.
Tư Mộ Hàn nhìn vết máu trên môi của cô, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi của mình một cái, chỗ đó của cô, là do anh vừa mới cắn rách.
Nguyễn Tri Hạ cũng nếm được một chút vị tanh nồng, hiển nhiên cũng biết Tư Mộ Hàn cắn rách khóe miệng của mình.
Mà khóe môi Tư Mộ Hàn cũng rướm một vệt máu, cô biết được là do vừa rồi cô cắn rách, mặt lập tức liền đỏ.
Đôi mắt đen của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của anh hơi biến đổi, vô cảm nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Lúc em hôn Thẩm Sơ Hoàng, cũng nhiệt tình như vậy?”
Mặt Nguyễn Tri Hạ biến sắc, toàn thân cô cứng ngắc đứng ở nơi đó, qua mấy giây, cô nắm bàn tay lại, mới cảm giác được ngón tay của mình thật lạnh.
Cô không thể tin được, lời này là do Tư Mộ Hàn nói ra.
Bọn họ đều nói Tư Mộ Hàn là người đàn ông vừa lạnh lùng hà khắc lại vừa đáng sợ.
Thế nhưng, bọn họ lại quên mất, người đàn ông càng từ trong vực sâu bò dậy, lại càng hiểu được cái gì phải quý trọng.
Trước kia, dù là Tư Mộ Hàn cũng từng ghen tuông với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng cũng sẽ không nói ra lời tổn thương người khác như thế.
Bọn họ là người lớn, không phải là đứa trẻ, biết lời nào làm tổn thương người khác nhất, cho dù là khi không khống chế nổi tức giận nhất, nếu không vì quan tâm, thì cũng dành lại một đường cho nhau, không nói lời làm tổn thương người khác nhất.
Ánh