Ánh mắt anh dừng ở ba chữ “tôi rất thích ” sau đó liền giương môi cười
Cố Tri Dân vẫn chưa ra ngoài, thấy Tư Mộ Hàn cười với cái điện thoại, không khỏi tò mò: “Cậu tự nhiên cười ngây ngất với cái điện thoại làm gì?Cậu như thế này tôi sợ lắm.
”
Tư Mộ Hàn tâm trạng tốt, thuận miệng nói: “Sợ mà còn chưa đi?”
Cố Tri Dân vòng qua muốn xem anh đang nhìn cái gì, kết quả Tư Mộ Hàn như có mắt trên đầu, lật bàn tay che đi chiếc điện thoại đang để trên bàn làm việc.
Cố Tri Dân: “…….
.
”
Được lắm, coi như Tư Mộ Hàn lợi hại!
Sau khi Cố Tri Dân ra ngoài, Tư Mộ Hàn mới trả lời tin nhắn Nguyễn Tri Hạ.
[ Cô thích là được rồi ]
Chung quy “Tư Mộ Hàn” không muốn gặp Nguyễn Tri Hạ, hình như không phù hợp với phong cách “Tư Mộ Hàn” cho lắm?
[ Thời Dũng mua đấy ]
Tận tình quá.
Cuối cùng, Tư Mộ Hàn chỉ gửi lại một chữ: “Ừm”
Đặt điện thoại xuống, anh tựa vào ghế, con ngươi đen như mực hiếm thấy thoáng qua chút bực dọc.
Cố Tri Dân đi rồi mà quay lại, đẩy cửa vào nói với anh: “Đình Kiên, đây là đại IP công ty đầu tư gần đây, tài liệu tôi để đây cho cậu, lát nữa cậu xem nhé.
”
“Đợi đã.
”
Cố Tri Dân đặt đồ xuống và ra ngoài, không ngờ bị Tư Mộ Hàn gọi lại, anh ta ngỡ ngàng quay đầu lại: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng để che đậy, đưa tay gõ lên bàn mấy cái, mặt không chút cảm xúc nói: “Cậu cảm thấy, tôi nên hay không nói với Nguyễn Tri Hạ tôi chính là Tư Mộ Hàn?”
Nói xong, anh ấy còn lạnh lùng thêm một câu: “Cậu dám cười, tôi sẽ khiến tiểu minh tinh của cậu không nhận được kịch bản nào nữa.
”
Mặc dù biết Tư Mộ Hàn