Ngọn lửa bát quái trong mắt các nữ đồng nghiệp làm sao có thể qua được mắt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, có lẽ là chuyện cô chấn chỉnh Tôn Chính Hoa, bị họ biết rồi.
Cô không biết bản thân còn ở Hạ Thị bao lâu, thế là gật đầu cười: “Được.
”
Mặc dù đều là phụ nữ nhưng khi Nguyễn Tri Hạ cười thì xung quanh sáng bừng, làm cho mấy đồng nghiệp nữ nhìn đờ đẫn.
Gần công ty không nhiều hàng ăn, mặc dù mọi người chọn bừa một hàng nhưng thật trùng hợp lại gặp hai bố con Hạ Hương Thảo.
Đều là cấp trên, nữ đồng nghiệp đi qua đó chào hỏi: “Chào chủ tịch, giám đốc Hạ.
”
Hạ Hương Thảo là giám đốc dự án, tất nhiên cô ta chẳng có năng lực gì, người thực sự làm việc là cấp dưới của cô ta.
Nguyễn Tri Hạ không thể thể hiện khác mọi người ngoài, nên cũng đi qua đó chào hỏi.
“Bố, chị.
”
Có người khác ở đây, Hạ Lập Nguyên muốn giữ thể diện, liền thuận miệng nói với Nguyễn Tri Hạ một câu: “Cùng ăn đi con.
”
“Vâng.
” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhìn thấy nụ cười của Hạ Lập Nguyên thay đổi, cô nói tiếp: “Nhưng hôm nay không được ạ, con muốn ăn cơm cùng đồng nghiệp,hôm khác con cùng bố và chị ăn cơm nhé.
”
Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Tri Hạ không thân, ông ta cũng không thích cô, tự nhiên cũng không muốn ăn cơm cùng.
Thấy Nguyễn Tri Hạ từ chối, sắc mặt ông ta nhẹ nhõm, cả người cũng dịu dàng hơn: “Được, vậy con đi đi.
”
Lúc này, Hạ Hương Thảo đột nhiên quay đầu cười gắp thức ăn cho Hạ Lập Nguyên: “Bố, bố nếm thử món này đi, con thấy nhà hàng hôm nay làm đồ ăn ngon lắm.
”
Hạ Lập Nguyên cười nói: “Con cũng tự ăn đi, dạo này gầy rồi đấy,”
Đúng là cha con hoà thuận!
Hạ Hương Thảo nhìn Nguyễn Tri Hạ cười khinh thường, ánh mắt đó dường như nói rằng: Bố mẹ mày đều không thương mày đâu, kẻ đáng thương.
Không thể không nói, Hạ Hương Thảo chắc chắn đã đâm trúng nỗi đau của Nguyễn Tri Hạ.
Cô cho rằng, từ trước, khi ở nhà họ Hạ, hết lần này đến lần khác bị họ lợi dụng và vứt bỏ cô, cô đã luyện được một trái tim thép, nhưng vẫn rất dễ tổn thương bởi cảnh cha con họ hòa thuận.
Cho đến lúc