Tư Mộ Hàn vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của truyền thông Thịnh Hải, những hoạt động trong ngành giải trí như thế này, anh vẫn luôn không tham gia.
Con đường này, đúng là thuận tiện đến mức hơi đặc biệt đó.
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói ra những suy nghĩ của mình.
“Vậy…”
Cô ngẫm nghĩ một chút, đang muốn nói điều gì đó thì Tư Mộ Hàn trực tiếp cắt ngang lời cô: “Có chút việc muốn tìm em.”
Anh nói xong, cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Cho dù anh thật sự có việc muốn tìm cô, lúc nãy cô đã gửi tin nhắn cho anh, không phải anh nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô sao?
Kết quả còn cố ý chạy tới đây một chuyến, nói không tới mười chữ thì rời đi ngay.
Không hiểu tại sao.
Khi Tư Mộ Hàn vừa rời đi, Nguyễn Hương Thảo lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên.
Cô ta nhìn hướng Tư Mộ Hàn rời đi, rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Giọng điệu của cô ta hơi thâm trầm: “Cô vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn?”
“Liên quan gì đến cô.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, đang muốn nhấc chân rời đi.
Cô vừa mới bước lên một bước đã bị Nguyễn Hương Thảo kéo lại.
Ngón tay của Nguyễn Hương Thảo gầy đến mức trơ xương, Nguyễn Tri Hạ bị cô ta nắm đến mức hơi đau.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Lúc nãy Tư Mộ Hàn đã nói, anh ta tìm tôi có việc, nếu như tôi không đi qua đó…”
Cô nói tới đây thì cố ý ngừng lại.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Tư Mộ Hàn, khí thế của Nguyễn Hương Thảo lập tức suy yếu.
Xem ra Tư Mộ Hàn đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô ta.
Nguyễn Hương Thảo trừng mắt nhìn cô với vẻ