“Tư Mộ Hàn.”
Cô đi tới trước mặt, gọi tên anh.
Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống nhìn cô một chút, sau đó xoay người đi về hướng khác, bước chân vừa lớn lại vừa nhanh, Nguyễn Tri Hạ có chút không đuổi kịp anh.
Nguyễn Tri Hạ tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi kịp anh: “Không phải anh nói tìm em có việc gì sao? Có chuyện gì vậy?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Không có gì.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới cửa thang máy.
Tư Mộ Hàn vươn tay ấn nút mở thang máy, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ở đây, hơi nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng đi theo tôi.”
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn theo bản năng, muốn đi xuống thang máy cùng anh.
Nhưng bây giờ bị Tư Mộ Hàn nói như vậy, giống như anh rất chán ghét cô, còn cô thì cứ muốn đi theo anh.
Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Em không đi theo anh, em cũng muốn đi thang máy.”
Lúc này, thang máy vừa đi lên.
Cửa thang máy tự động mở ra, bên trong không có ai.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn anh, đang chuẩn bị bước vào thang máy, kết quả cô vừa mới bước vào một chân đã bị Tư Mộ Hàn kéo ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
“Em đợi đi chuyến sau đi.” Tư Mộ Hàn nói xong, lập tức vòng qua người cô bước vào trong thang máy.
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Tại sao em phải chờ chuyến sau chứ?”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, nhấc cằm ra hiệu cô xoay đầu lại.
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu lại, nhìn thấy mấy phóng viên đang đi về phía này, chỉ có điều bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên những phóng viên kia không chú ý tới Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn sợ truyền thông chụp được hai người bọn họ đi cùng nhau sao?
Nhận thức này không làm cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vui vẻ.
Tư Mộ Hàn không muốn truyền thông chụp được, hay là anh không muốn