"Đàm Tiểu Ân, cậu vẫn còn nợ tôi hai cái kẹo mút!"
Mọi người xung quanh đều bất ngờ, tuy đã đi học được một tháng, nhưng Đàm Tiểu Ân chỉ ngoan ngoãn giao lưu với Vu Hân, những người biết đến sự tồn tại của cô gái này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đương nhiên cái tên này vẫn là điều xa lạ với rất nhiều người ở đây.
Mà càng khiến mọi người tò mò hơn là mỹ nam còn biết tên cô ta.
Chẳng mấy chốc bọn họ đều ngoảnh mặt về phía nam thần đẹp trai đang hướng đến.
Bọn họ đương nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt của người may mắn kia, người mà được nam thần đẹp trai này quen biết.
Trong nháy mắt, Đàm Tiểu Ân trở thành tâm điểm của hàng ngàn con mắt, khoé miệng không nhịn được mà khẽ giật giật..
Hai cái kẹo mút.
Vậy mà cầu đầu tiên sau mấy tháng không gặp lại là đòi nợ.
Còn đòi hai cây kẹo mút? Còn khiến cô trở thành tâm điểm?!
Bạch Phong Vũ, đây là cậu ta đang trả thù cô à?
Đàm Tiểu Ân đổi với những ánh mắt nhìn chằm chằm kia, trong một khắc sinh ra hoảng sợ, lập tức kéo lấy tay Vu Hân chuồn ra chỗ khác.
Một tay khác của cô đã nắm chặt thành quyền.
Bạch Phong Vũ nhìn hành động đó của cô không khỏi bật cười, nụ cười làm điên đảo chúng sinh này ngay lập tức làm nữ sinh mê mẩn.
Đúng là cậu ta đang trả thù, ai nhủ cô gái này lựa đúng ngày cậu ta nghỉ học vì bệnh mà đã biệt tăm biệt tích, rời khỏi đất nước của cậu ta sinh sống.
Tiểu nhân nhi này rời đi thì đã đành, còn không chịu thông báo cho cậu ta một tiếng nào.
Đến lúc đi học lại rồi Bạch Phong Vũ mới biết, cô đã đi được 2 ngày.
Đang đau buồn vì tưởng rằng sẽ không thể gặp mặt tiểu ngốc nghếch lần nào nữa, ai mà ngờ được vì chuyến đi bắt buộc lần này mà có thể gặp lại.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người tốt như cậu ta mà lại.
Đàm Tiểu Ân kéo Vu Hân chạy về phía lối mòn mà lúc nãy xe của trường vừa đi qua, được một lúc thì dừng lại.
Sự tức giận phải kìm nén khiến hai má cô đỏ lên, chân đạp đạp vào đám cỏ ven đường trút giận.
"Bạch Phong Vũ, cái tên trời đánh này, sao không ở yên ở trường ấy! Chạy đến đây làm gì! Mình còn nghĩ nếu không xin biện pháp của ông xã thì cứ giả vờ coi như không quen biết với cậu ta.
Ai mà ngờ được...!Hừ.."
"Không được, tức điên mất, mình muốn gọi cho ông xã ngay lập tức quá..."
"Cậu gọi? Để làm gì?" - Vu Hân hiếm khi mới thấy Tiểu Ân bực dọc như vậy, không nhịn được mà mỉm cười.
Tiến lại chỗ cô, tò mò hỏi lí do.
"Tìm lại niềm vui của cuộc sống chứ còn gì.
Chỉ cần nghe tiếng của tuyệt sắc mỹ nam trong lòng, chuyện bực dọc này."
Vu Hân càng nghe càng buồn cười.
Đợi bình tĩnh trở lại, Vu Hân mới chỉ cho Đàm Tiểu Ân giải pháp.
"Nếu