Đang trong cuộc hội nghị báo cáo thành quả cũng như sai sót trong quý 2.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói cho đến khi tổng giám đốc của họ nhàn nhạt mỉm cười, dơ hiệu cho cuộc họp tạm ngừng.
Người đang phụ trách báo cáo còn nghĩ mình làm chuyện gì sai mà tay chân run cầm cập.
Tất cả đều lo lắng quan sát từng nhất cử nhất động của Âu tổng.
Nào ngờ được, giây sau đã thấy ngài ấy cầm điện thoại lên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.
Vào khoảnh khắc không ngờ tới, tay cầm lên nhận cái gì đó, ai mà biết tiếp theo lại trượt tay, bấm lộn.
(DN
Cả căn phòng đang vô cùng im lặng, đột nhiên nghe được một giọng nữ vô cùng dễ nghe truyền từ điện thoại của Âu tổng.
"Minh Triết..."
Mới được hai chữ, hắn đã ngay lập tức tắt loa ngoài, áp tại lại.
Ánh mắt sắc lạnh lướt một vòng những người ở đây.
Tất cả đều lo lắng mà cúi đầu xuống nhìn đầu gối mình.
Nhưng trong lòng tất cả đều có chung một suy nghĩ...!
Tổng giám đốc của họ đã gần nữ sắc rồi! Nghe giọng nói đoán chừng còn vô cùng xinh đẹp nữa nha?!
Tổng giám đốc của họ đã gần nữ sắc rồi! Nghe giọng nói đoán chừng còn vô cùng xinh đẹp nữa?
Cô gái kia chắc chắn bản lĩnh rất thâm sâu.
Có thể khiến một người như Âu Minh Triết phá vỡ quy tắc mà nghe điện thoại trong cuộc hội nghị như thế này.
Âu Minh Triết cảnh cáo những người kia xong liền chuyên tâm vào cuộc gọi.
Cảm giác bức bối cả ngày hôm nay đột nhiên không cánh mà bay, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Đầu giây bên kia, Đàm Tiểu Ân khó hiểu, đưa điện thoại ra trước mắt nhìn lại xem thử.Đúng là đang nghe mà, sao lúc nãy cô chỉ nghe thấy mấy tiếng động lộp cộp kì lạ vậy?
Cô áp điện thoại vào tai, một lần nữa lên tiếng hỏi:
"Minh Triết?"
"Ừm."
May quá, lần này đã nghe thấy tiếng người rồi.
Nhưng nghe máy chậm như vậy, không phải là Âu Minh Triết đang bận chứ? Cô ngồi phịch xuống một bãi cỏ, tiện tay cầm một que củi lên vẽ vòng tròn trên đất im lặng một lúc.
Nhưng vẫn là không nhịn được hỏi:
"Anh đang bận sao? Nếu có chuyện gì quan trọng thì làm trước đi, để em gọi lại sau cũng được mà."
"Không quan trọng, đang rảnh." - Âu Minh Triết thốt ra lời kia vô cùng ung dung, tựa hồ như không có việc gì phải làm cả.
Tất cả mọi người trong hội nghị đều trộm nuốt nước miếng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Cuộc hội nghị lớn đang căng thẳng đến từng hơi thở, nay vào trong miệng của