Không ngủ được thì khỏi ngủ, dật phắt dậy, chuẩn bị đồ dùng, hôm nay cô còn phải đến trường đại học nộp lại hồ sơ
Còn chưa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lan toả trong không khí.
Xách ba lô xuống lầu, điều đầu tiên Đàm Tiểu Ân làm là nhìn xem trên bàn ăn có gì.
Lúc nhìn thấy Âu Minh Triết một thân Tây trang khoan thai ngồi dưới đó, tay cầm cốc cà phê, tay vẫn lướt tài liệu.
Hai người không ai nói với ai câu nào, mà có cũng là cô hỏi, hắn ừ.
Cuộc trò chuyện có lẽ đã kết thúc vô cùng nhạt nhẽo, cho đến khi bà giúp việc mang tô cháo lên đặt trước mặt cô:
"Mời thiếu phu nhân."
Đàm Tiểu Ân gật đầu cảm ơn, đến lúc nhìn sang bàn bên kia, thấy Âu Minh Triết không có tô cháo nào thì lập tức cất tiếng hỏi:
"Tại sao chồng tôi lại không có đồ ăn vậy?"
"Thiếu phu nhân không biết, thiếu gia thường ngày không ăn sáng." - Người giúp việc nghe vậy, bước chân nán lại, giải thích cho cô hiểu.
Tiếp sau đó mới rời đi.
Ngoài mặt Đàm Tiểu Ân gật đầu như đã hiểu, kì thật trong đầu đã suy nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn viễn cảnh, cô men theo suy nghĩ của những tình tiết ngôn tình ngọt ngào trong những cuốn truyện trước đây cô từng đọc.
Chớp nhoáng, trong bộ não nhỏ xíu của Tiểu Ân xuất hiện suy nghĩ...!Hay là do Âu Minh Triết bị phân biệt đối xử, vậy nên mới không giao đồ ăn cho hắn sao? Cô được ăn, có thể vì do Âu lão gia cung cấp, còn Âu Minh Triết vì bị Âu lão gia hắt hủi chẳng hạn, vậy nên mới không được ăn.
Người hầu nói vậy chỉ vì muốn qua mắt cô dâu mới cưới như cô? Hứ, xem cô là con ngốc sao?
Cảm nhận ánh mắt của Đàm Tiểu Ân nhìn mình tràn đầy sự thương cảm cùng đau lòng.
Ngay giây sau đã thấy cô chuyển tô cháo sang bên chỗ hắn, cũng theo đà mà bước sang ngồi bên cạnh Âu Minh Triết.
"Cô làm cái gì vậy, Đàm Nhu Nhi?" - Hắn hằn giọng, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú.
"Tôi..."
Hai tay bịt miệng lại, chỉ chút xíu nữa cô đã buột miệng nói ra mình không phải Đàm Nhu Nhi rồi.
Mất mấy giây để định hình lại, Đàm Tiểu Ân tiến gần đến chỗ Âu Minh Triết, hình như chuẩn bị nói gì đó.
Những người có mặt trong phòng, ngay cả Lưu quản gia đều hiểu ý mà né tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lòng không khỏi cười thầm, thiếu phu nhân mà lão gia chọn cho thiếu gia cũng thật bá đạo đi.
Không những không sợ thiếu gia mà còn tự do ngồi bên cạnh thiếu gia như vậy.
Nếu đổi lại là ai khác, họ không chắc có thể chịu được áp lực khi ngồi bên cạnh người đàn ông hoàng kim này không.
Đàm Tiểu Ân không bị ảnh hưởng, vì cô thực chất nhìn Âu Minh Triết không giống mọi người.
Đối với cô, người chồng đẹp trai này là một người thật đáng thương.
Nếu Âu Minh Triết mà có thể nghe được tiếng lòng của cô, chắc bị sặc chết mất.
Khéo léo đẩy tô cháo xích lại gần hắn, giọng cô rất trong, nghe thật êm tai.
"Không ăn sáng dễ đau dạ dày lắm ấy, từng này cháo tôi ăn cũng không hết được, hay