Hắn thông qua một đêm và hành động sáng nay của cô đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Vợ hắn cưới về không chỉ là một đứa ngốc, mà còn là một đứa ngốc không biết suy nghĩ, cơ mà lại có chút đáng yêu.
Đáng yêu?
Suy nghĩ này làm cho Âu Minh Triết khẽ dật mình.
Hắn từ lúc nào dùng mấy loại tính từ này để miêu tả một người phụ nữ rồi? Lấy tay vuốt hai bên thái dương, đúng là điên thật mà.
"Chuẩn bị xe đến công ty." - Hắn thu lại vẻ thất thố, cả người tản ra hơi lạnh khiến người khác kinh hãi, đưa mệnh lệnh truyền xuống cho Lưu quản gia.
Lưu quản gia không lề mề lâu, ngay lập tức chuẩn bị xe.
Trong lòng không khỏi cười thầm, theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc tại Âu gia, ông có thể cảm nhận được, sự có mặt của thiếu phu nhân chắc chắn sẽ làm cho Âu gia này có sự thay đổi vô cùng lớn.
Mà hơn hết, nó tác động thẳng vào chủ nhân nơi đây.
...
Đại học Z.
Hiệu trưởng cầm đơn chuyển trường trên tay, song rồi ngẩng đầu lên nhìn cô sinh viên này chẹp lưỡi.
Đàm Tiểu Ân nhìn hành động này của ông ấy, trộm nuốt nước miếng.
"Đàm Tiểu Ân?"
"Dạ có."
"Tôi nghe nói chất lượng đào tạo sinh viên mà Đại học trước đây cô theo học rất tốt, vì sao lại quay về đây?"
Đối với những sinh viên khác, ông sẽ ít nhiều nghe được lời ngon tiếng ngọt đồn thổi về trường đại học của mình.
Cư nhiên không hề nghĩ tới, câu trả lời của cô gái này khiến ông ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa.
"Tình huống bắt buộc, phải về lấy chồng thưa thầy."
"Lấy...!Lấy chồng?"
"Vâng, hôm qua vừa đám cưới xong?" - Đàm Tiểu Ân hình như không để ý nụ cười cứng ngắc của ông thầy hiệu trưởng, tiếp tục nói.
Dù sao lấy chồng cũng không phải việc xấu xí nào, cần gì phải giấu.
"Lúc nãy em đi muộn cũng vì đút cháo chồng ăn.
Vậy nên thầy có thể châm chước lần này được không?" - Vừa nói, cô vừa chắp hai tay lại xin lỗi chân thành.
Hiệu trưởng một thân cao ráo, tuổi khoảng chừng ngoài 50, ông cũng không phải người tọc mạch gì mà chú ý đến tình tiết kia.
Chẳng qua, nhìn Đàm Tiểu Ân xinh đẹp thanh thuần vậy mà là cô gái có chồng, nghe lời kể của cô hình như còn là một ông chồng bệnh tật, ngay cả cháo còn phải đút tận miệng, hiệu trưởng sinh ra cảm giác tội nghiệp cô gái này.
Aizzz, đáng tiếc, thật đáng tiếc mà.
Tương lai rộng mở, người gặp còn nhiều vậy.
Hiệu trưởng đưa cho cô gái này một tờ giấy, bảo cô tìm hiểu.
Sau đó phất tay, ý bảo cô rời đi.
Đàm Tiểu Ân sau đó liền lịch sự chào hỏi trước khi ra ngoài.
Đi trong khuôn viên trường, cảm nhận ấm áp buổi sáng, cô khẽ thở dài một hơi.
Mắt thấy trước đó có ghế tựa, cô liền một hơi bước thật nhanh tới rồi ngồi xuống.
Lấy trong cặp ra một quyển sổ nhỏ, trang đầu tiên là danh sách các việc cần làm sau khi trở về thành phố Willow này.
Tìm đến dòng chữ nộp đơn đại học, cô dùng bút đen nhấn dấu tích.
Đang chuẩn bị cất bút đi, nghĩ đến