Chủ nhiệm Khổng dẫn nhóm người vừa xuống xe đi trên hành lang.
Vừa đi vừa giới thiệu tình hình gần đây của trường học, Nguyên Ngải liếc mắt một cái liền thấy được nhóm 4 người.
Người đàn ông đi đầu có hơi quen mắt, mặc một bộ âu phục đen, tóc húi cua, khuôn mặt khó nhìn ra nam hay nữ, một vẻ đẹp phi giới tính.
Theo sau là một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt với nụ cười phấn khích trên môi.
Nguyên Ngải hoàn hồn, tầm mắt trở lại sách giáo khoa, tiếp tục giảng bài.
Chủ nhiệm Khổng dẫn chủ nhiệm Thu đi đầu hàng, giới thiệu: "Đây là cô giáo dạy văn mới tới." Không nói rõ, nhưng nghe là biết đây là cô giáo nhân loại mới tới.
Chủ nhiệm Thu nhìn về phía phòng học, người bên trong đang đứng ở lối đi giữa hai dãy bàn, giảng dạy một bài thơ cổ.
"Lau lách bạt ngàn, sương giáng trắng tinh.
Người ta đương nhắc, ở bến bờ nào." Giọng đọc dịu dàng uyển chuyển khắp căn phòng, khiến tất thảy đều lắng xuống.
Cả phòng học cực kỳ an tĩnh, tựa như say đắm trong từng câu chữ mềm mại của cô giáo ngữ văn.
Chủ nhiệm Khổng thu hồi tầm mắt, len lén liếc nhìn chủ nhiệm Thu bên cạnh, tim khẽ đập lộp bộp, dĩ nhiên không quên tính tình của người này.
Chủ nhiệm Khổng nói: "Chủ nhiệm Thu, cô giáo ngữ văn này đã xin từ chức rất nhiều lần, bên chúng tôi vẫn chưa đồng ý..."
"Cô ta xin từ chức? Chẳng lẽ xem thường trường học?"
"Học sinh quá nghịch ngợm, trong lớp có sói trắng, cô ta quản lý không được, tới văn phòng của tôi khóc lóc mấy lần rồi, bảo là không dạy nổi nữa."
"Không phải đám học sinh đang rất nghe lời đó à?" Chủ nhiệm Thu nói.
Chủ nhiệm Khổng thở dài một hơi: "Bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên bọn nhỏ mới tương đối ngoan ngoãn.
Anh xem thử xem có thể điều giáo viên khác tới đây không."
Chủ nhiệm Thu không nhìn bóng người trong phòng học nữa: "Không cần, tôi thấy cô ta dạy không tệ, cứ để cô ta ở đây dạy đi."
Chủ nhiệm Thu không nhìn lớp học này nữa, đi tới phía trước.
"Chủ nhiệm Khổng, đã lâu không gặp."
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chủ nhiệm Khổng đã bị một người phụ nữ túm tay.
Chủ nhiệm Khổng ngẩng đầu lên, bất chợt thấy đầu ong ong: "Cô Hồ, lâu quá mới gặp."
"Hôm nay thầy Phó hiệu trưởng không có ở đây à?"
Chủ nhiệm Khổng nghĩ thầm, cho dù thầy ấy có ở đây đi nữa thì cô cũng đâu dám tiến tới.
"Tôi mang một ít quà cho thầy Phó, tất cả đều mua ở nước ngoài."
Chủ nhiệm Khổng: "..." Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, chừng nào mới có một cô nàng công xanh tới theo đuổi mình nhỉ?
Chuyện sở giáo dục xuống thanh tra thật ra chả liên quan gì đến Nguyên Ngải, sáng nay cô có hai tiết, vừa lúc kết thúc buổi học.
Vừa ra tới, cô liền nhìn thấy thầy Hùng chạy xe đạp, cô Ngũ ngồi sau bung ô.
Sau hôm té ngã hai lần trên sân thể dục trơn trượt, cả hai người bọn họ đều bị ám ảnh tâm lý.
"Cô Nguyên, mưa to thế này đường rất khó đi, để tôi với thầy Hùng ra căn-tin mua cơm về cho.
Hôm nay có xe đạp, nhất định không cống đồ ăn cho sân trường nữa đâu." Cô Ngũ nói.
Tâm tình cô Ngũ đặc biệt phấn khích, cuối cùng cũng có thể rửa mối nhục xưa.
Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, Nguyên Ngải nói: "Được, tôi ở văn phòng đợi hai người về."
Chủ nhiệm Thu đi ngang qua văn phòng, nhìn thấy cô giáo nhân loại kia ngồi bơ vơ giữa căn phòng trống hơ trống hoác.
Xem ra chẳng những bị học sinh coi thường, cô ta còn bị đồng nghiệp xa lánh.
Có chút tội nghiệp.
Chủ nhiệm Thu bước vào: "Đã lâu không gặp."
Nguyên Ngải ngẩng đầu, cười nói: "Có lẽ đã nửa năm rồi."
Chủ nhiệm Thu ngồi xuống cạnh cô: "Cô ở đây thấy thế nào?"
"Cũng ổn."
Chủ nhiệm Thu cảm thấy cô đang gượng cười, càng nhìn càng đáng thương.
"Em học sinh kia của cô đã uống thuốc trị liệu, bây giờ đã khỏi.
Cô lại mất việc vì con bé."
Nguyên Ngải nhìn người trước mặt, không đáp lời.
Cô đã hiểu ra được rất nhiều điều trong suốt quá trình trưởng thành, là tự nhiên mà hiểu ra.
Giữa người với người, có một số chuyện không thể giải thích quá rõ ràng.
Khi tới tuổi dậy thì, em nữ sinh kia bất giác nhận ra mình không giống những người khác, ở độ tuổi này, vì chưa đủ hiểu biết, vì bị cha mẹ phủ nhận, con bé bắt đầu phản nghịch, điên cuồng chứng minh sự tồn tại của bản thân với thế giới bên ngoài, làm ra những chuyện người khác khó mà lý giải.
Nhưng một khi được công nhận, đứa trẻ sẽ bình tĩnh lại, không còn cuồng loạn nữa.
"Cô ơi, em xin lỗi, là lỗi của em, em hại cô mất công việc, loại người như em...!không xứng gặp được người tốt như cô."
"Đâu phải lỗi của em chứ, bây giờ em chỉ mới thấy được một phần nhỏ của thế giới, xấu xí lắm đúng không, nhưng cô hi vọng em có thể nhìn thấy thế giới mà cô nhìn thấy, rộng lớn và đẹp đẽ nhường nào."
Cô chẳng trách đứa bé đó một chút nào.
Một đứa trẻ luôn bị người thân phủ nhận nhân cách, một đứa trẻ với tính cách phản nghịch chẳng biết cách hòa hợp với thế giới, chỉ có thể không ngừng vẫy vùng tay chân trong chính lao tù của mình.
Nhưng chỉ cần có một người lớn, một người lớn mà em ấy tin tưởng nói rằng, thật ra em ấy là một người bình thường, không có bệnh, là đủ để cứu vớt đứa trẻ tội nghiệp ra khỏi lao tù.
Em ấy sẽ an tĩnh lại, sẽ không cạo đầu, sẽ không tự hại để giải thoát cho chính mình.
Nguyên Ngải cúi đầu nghĩ tới đứa nhỏ kia, không nói chuyện cùng người bên cạnh.
Chủ nhiệm Thu lải nhải một mình cũng không có gì thú vị, nhanh chóng rời đi.
Thời điểm chủ nhiệm Thu rời khỏi văn phòng, ngoài trời mưa to, điều kiện ngôi trường này thật sự kém hơn Nhất Trung rất nhiều.
Ma xui quỷ khiến thế nào, ông xoay đầu lại, nhìn cô giáo nhân loại lẻ loi trong văn phòng.
Ông nhớ tới nửa năm trước, khi nhân loại này bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng Nhất Trung.
Lúc ấy, nhận được thông báo, ông lập tức vội vã chạy đến văn phòng hiệu trưởng Nhất Trung.
Bởi vì có yêu quái cấp bậc nguy hiểm tiến vào trạng thái nửa thức tỉnh.
Lần này yêu quái nửa thức tỉnh là phượng hoàng, thế mà lại là phượng hoàng.
Phải biết rằng, khác với hổ sư tử gì đó, cấp bậc nguy hiểm của phượng hoàng ở mức độ bất thường, khi thức tỉnh thường kèm theo ngọn lửa cháy bùng, tái sinh từ tro tàn, nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến tính mạng con người.
Ông tự mình tới đó.
Phượng hoàng lúc này vẫn còn là nhân loại, bộ dạng cực kỳ chật vật, mái đầu cạo trọc, đội mũ xám xịt, cổ tay dán đầy băng gạc, lộ ra vết máu mờ nhạt, vừa nhìn liền biết cô bé có hành vi tự hại.
Khi tiến vào phòng học, ông có thể cảm nhận được phượng hoàng