Vương Tư Ngôn nói rồi khom người đến, gặm lấy vành môi của Chiêu Thần một cách mãnh liệt không buông.
Cô bị ép ngã người ra sau, lưng bị ấn vào mép bàn có hơi chướng một chút.
Nụ hôn này rất sâu, giống như anh đang hoá thân thành một nhà thám hiểm, từ từ khám phá ra những nơi thú vị trên một vùng đất mới, và đó là đôi môi căng mọng của Chiêu Thần.
Đầu óc của cô lúc này trống trải quá, không nghĩ được gì ngoài việc tìm cách đẩy Vương Tư Ngôn ra.
Nhưng anh nào để cho cô toại nguyện? Bất ngờ ôm lấy đùi của Chiêu Thần, anh nhấc bổng cô lên rồi đặt cô ngồi ở trên bàn làm việc một cách nhẹ nhàng.
"Vương Tư Ngôn! Anh đừng...!Oái..."
Còn chưa kịp nói hết câu, váy của cô đã bị xé rách một đường ở bên eo, để lộ ra nơi nhạy cảm nhất.
Cô đỏ mặt, nhìn anh với ánh mắt hung dữ không cam tâm.
"Anh..."
Anh khẽ cười, sau đó âm thanh mà Chiêu Thần nghe được chính là tiếng sột soạt của chiếc áo sơ mi, cùng với tiếng của chiếc thắt lưng bị anh không thương tiếc ném trên sàn nhà.
Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy tình huống này không khác gì với lần đầu tiên cô tiếp xúc với thứ to lớn ấy của anh.
Trải qua một khoảng thời gian dài không "gặp mặt", bây giờ nhìn lại cô mới biết mình đã sai khi khiêu khích anh rồi.
Gió từ phía cửa sổ sau lưng lùa vào làm Chiêu Thần rùng mình một cái, ôm lấy cổ của Vương Tư Ngôn, cô nép mình vào lòng anh, thẹn thùng.
"Nơi...!Nơi này hơi lạnh...!Chúng ta, vào trong được không?"
Anh thuận theo ý của Chiêu Thần, bế cô lên rồi bước chân qua khỏi chiếc áo sơ mi nằm trên đất mà đi vào bên trong.
Viện nghiên cứu của cô có chỗ nghỉ ngơi riêng phía sau tấm màn che, còn anh thì nôn nóng muốn có được cô nên chỉ đặt cô xuống giường mà chẳng cần kéo màn.
Tay của Vương Tư Ngôn bắt đầu làm loạn, hết sờ lên đùi rồi lại luồng sâu vào bên trong váy của Chiêu Thần.
Cái váy này thật đáng thương, vậy mà đã bị anh làm rách mất một mảng, không còn nguyên vẹn.
Cô bị anh chiếm hết thế chủ động, trên cổ bắt đầu xuất hiện những vết yêu đỏ hồng.
Mái tóc trắng bạc bung ra, vài sợi dính lên cổ được anh vén hết ra sau để tiện đường làm việc.
"Vương Tư Ngôn! Anh đang chết đói sao?"
Chiêu Thần chỉ hỏi được bấy nhiêu đó, đã thấy Vương Tư Ngôn cầm vật t0 lớn kia tiến đến gần.
Cô trợn mắt, hai tay đưa ra trước mặt muốn ngăn anh lại.
"Dừng lại! Em vẫn chưa chuẩn bị...!Hức..."
Đến khi vật đàn ô ng kia chậm rãi tiến sâu vào cơ thể mình, cảm giác như bị chẻ đôi một lần nữa quay về với cô.
Nó đang di chuyển, không nhanh không chậm mà lại dần hút cạn hết những suy nghĩ trong đầu cô, khiến cô như muốn nổ tung.
Hai tay bấu chặt lấy ga giường, Chiêu Thần đỏ mắt, rồi lại rưng rưng lệ khiến Vương Tư Ngôn thấy đau lòng.
Anh khom người xuống, hôn lên mi mắt của cô.
"Anh làm em đau sao?"
Cô khẽ gật đầu rồi vùi mặt vào lồ ng ngực rắn rỏi của anh, nơi những giọt mồ hôi đang từ từ chảy xuống.
Di chuyển chậm một chút, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề, cùng với tiếng kêu khe khẽ của Chiêu Thần làm anh như chìm vào hoan lạc.
"Thần! Thả lỏng..."
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, hôn lên ch óp mũi rồi đến môi của cô, những nơi mà anh chạm vào giống như đang biến thành những đoá hoa đua nhau nở rộ.
Hai tay Chiêu Thần vòng qua