Hôm sau, Chiêu Thần và Vương Tư Ngôn đang chuẩn bị cho buổi gặp mặt các nhà nghiên cứu tại buổi tiệc.
Cô từ trong phòng thay đồ bước ra, nhìn thấy anh đang đứng ở trước gương chỉnh lại cổ áo, dáng vóc ấy thật cao lớn và mang lại cho cô cảm giác rất an toàn.
Nhẹ nhàng đi đến rồi giữ lấy cánh tay anh, cô mỉm cười bảo.
"Để em!"
Anh hơi cúi đầu nhìn, thấy được đôi mắt diễm lệ của Chiêu Thần hơi cụp xuống, hàng mi cong dài lộ ra.
Cô đang giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, còn chọn cho anh một chiếc caravat thích hợp với màu áo này.
Dáng vẻ của cô bây giờ, thật giống như những gì mà Vương Tư Ngôn đã từng hình dung ra, về một gia đình hạnh phúc chỉ có anh và cô.
"Anh thích không?"
Chiêu Thần thắt caravat giúp anh, sau đó còn ngước lên nhìn anh một lúc.
Khuôn mặt anh tuấn đã nhiễm chút phong trần này của anh, đã từng khiến cô si mê đến độ nào.
Trước đây hay bây giờ, cô cũng luôn tin tưởng vào những quyết định của mình, và chọn anh có lẽ là quyết định mà cô thấy mình sáng suốt nhất.
Vương Tư Ngôn ôm lấy eo của Chiêu Thần, chiếc váy đuôi cá dáng dài màu đỏ nhung khiến cô càng trở nên quyến rũ thu hút.
"Chỉ cần là em chọn, anh đều thích."
Cô cười ngượng ngùng rồi véo lên chóp mũi của anh một cái.
"Dẻo miệng."
Anh cười, xoay lưng của cô lại rồi chỉnh khoá kéo của váy giúp cô, còn chọn cho cô một chiếc áo choàng lông trắng.
Trông Chiêu Thần của lúc này, giống như một quý cô mang một chút phong cách cổ điển, lại có nét kiêu kỳ.
Tuy bình thường anh rất ít khi mặc âu phục, chỉ mặc áo sơ mi đơn giản để ra ngoài cùng cô.
Nhưng khi đến những nơi quan trọng, anh luôn biết cách để biến bản thân mình và cô trở thành tâm điểm.
Chiêu Thần lúc này mới thấy mình thật hạnh phúc, khi có được một người bạn trai toàn tâm toàn ý và chu đáo như anh.
Có thể nói, từ giây phút cô theo anh về nhà cho đến bây giờ đã gần 14 năm, nhưng anh chưa từng để cô phải làm việc nặng nhọc.
Chuyện bếp núc một tay anh làm, đến cả việc chọn váy áo cho cô cùng với cách biến cô trở nên lộng lẫy.
Cô vòng tay qua ôm lấy cổ của Vương Tư Ngôn, vì đang mang giày cao gót nên cũng không cần phải kiểng chân như bình thường.
Anh hơi nhíu mày, nhìn ra được ý cười tràn ngập trong ánh mắt của cô.
"Em nhìn như vậy là có ý gì?"
Chiêu Thần nhón người đến, hôn lên môi anh tạo ra thanh âm ngọt ngào, trên khoé môi anh vẫn còn lưu lại một chút son đỏ, lưu luyến không thôi.
"Bạn trai của em, là nhất."
Vương Tư Ngôn khẽ cười, để chóp mũi của mình chạm lên chóp mũi của cô rồi hỏi.
"Muốn dụ dỗ anh phải không?"
"Không có.
Là anh dụ dỗ em trước."
Cô nói rồi cầm lấy caravat của anh lên, dùng ngón trỏ xoay xoay vài vòng, rồi buông ra, từ từ ấn vào ngực trái của anh như một cách biểu đạt hấp dẫn.
Anh thu hẹp tầm nhìn, bị xương quai xanh của Chiêu Thần ở trước mặt làm cho mờ ảo.
Hôm nay cô quyến rũ, gợi cảm thế này, chính là lại muốn khơi gợi dục vọng trong anh rồi.
"Anh đẹp trai như vậy, bây giờ còn ăn mặc thế này.
Lỡ như lát nữa đến buổi tiệc, bị người ta tranh giành thì em phải làm sao?"
Vương Tư Ngôn nheo mắt cười, không ngờ Chiêu Thần cũng giỏi quyến rũ anh như vậy, còn nói ra mấy