Sau khi trò chuyện với Hàn Dương Phong xong, anh ta rời đi, còn Hàn Dương Phong thì đi đến nơi khác, đảo mắt xung quanh nhưng lại không nhìn thấy người anh cần tìm ở đâu, Hàn Dương Phong khẽ nhíu mày:"Cô ấy lại chạy đi đâu nữa rồi?"
Bên phía quầy rượu, sau khi chào hỏi một số nhà đầu tư trẻ, Diệp Hâm Đình lại bày ra một vẻ mặt vô cùng khó chịu buồn chán:"Cũng chả có gì mới mẻ."
Giữa dòng người qua lại ở buổi tiệc, ánh mắt Diệp Hâm Đình bỗng dừng lại ở một người đàn ông, mà đối với bản thân cô, người đàn ông này đã khiến cô thầm thương trọn nhớ suốt bao nhiêu ngày qua. Mặc dù trước kia cô đã cho người điều tra rất nhiều thông tin về anh nhưng chỉ biết về chức vụ Tổng giám đốc của anh ở Hàn thị, còn thân phận và tính cách thật của anh vẫn là điều bí ẩn đối với Diệp Hâm Đình.
Cũng vì là điều bí ẩn như vậy, mới có thể khiến người như Diệp Hâm Đình hứng thú và quyết tiếp cận cho bằng được.
Diệp Hâm Đình nở nụ cười nho nhã, bước tới gần anh lịch sự cất tiếng:"Hàn tổng, rất hân hạnh được làm quen với anh."
Hàn Dương Phong vẫn đang bận tâm tới việc tìm kiếm Tuyết Linh, đột ngột có một người phụ nữ tiến đến tiếp chuyện như vậy, khiến anh vừa ngạc nhiên cũng cảm thấy khá phiền phức. Vì vừa nãy đã đuổi được một người rồi, giờ thì lại thêm một người nữa.
"Cô là..."
"Anh không nhớ tôi sao?" Khuôn mặt Diệp Hâm Đình trở nên ngây thơ, hồn nhiên nhìn Hàn Dương Phong đáp. Mà cũng phải thôi, Hàn Dương Phong gặp cô chỉ duy nhất một lần, và chỉ tình cờ giúp đỡ cô thôi, thì lấy đâu ra cảm tình để mà ghi nhớ.
Hàn Dương Phong nghe cô ta nói vậy thì nghiêng đầu, nheo mắt nhìn kỹ diện mạo của cô ta. Mặc dù cô là nữ minh tinh nổi tiếng nhưng anh nào quan tâm đến mấy tin tức đó nên vấn đề này bỏ qua, còn lần gặp nhau ở sân bay thì Hàn Dương Phong lại nhớ nhưng lại tỏ vẻ ngơ ngác, không quen, không biết, không nhớ.
"Xin lỗi thật, trí nhớ của tôi kém nên mong vị tiểu thư này bỏ qua." Hàn Dương Phong cười nhẹ, mặc dù đang tiếp chuyện với Diệp Hâm Đình nhưng Hàn Dương Phong vẫn nuôi mong muốn được tìm ra Tuyết Linh càng sớm càng tốt.
Nhìn biểu hiện của Hàn Dương Phong, nụ cười của Diệp Hâm Đình có chút gượng gạo. Diệp Hâm Đình suy nghĩ trong giây lát, tuy trong lòng có chút không vui nhưng vẫn bỏ qua.
Diệp Hâm Đình nhìn Hàn Dương Phong cười khiêm tốn:"Không nhớ cũng không sao. Dù sao chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, nhưng hôm nay gạo lại chắc là do duyên phận, chào anh. Tôi là Diệp Hâm Đình, ngưỡng mộ tài năng của anh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả giống như trong lời đồn."
Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Dương Phong chợt mỉm cười:"Thì ra là Diệp tiểu thư. Cô là con gái của chú Diệp, Diệp Tấn?"
"Anh quen cha tôi sao?" Diệp Hâm Đình ngỡ ngàng nói.
"Kể ra thì cũng rất thân thiết, lúc trước cha tôi và chú Diệp là bạn thân."
"Thật vậy sao?" Diệp Hâm Đình tròn mắt để tỏ thái độ bất ngờ. Nếu mối quan hệ giữa hai người lớn tốt như vậy thì chẳng phải xác suất giữa cô và Hàn Dương Phong tiến triển với nhau càng cao hay sao.
...
Tuyết Linh cùng Trạch Tịnh Thần trở lại đại sảnh, đúng lúc ấy ánh đèn pha lê sang trọng trong phòng bị ai đó tắt đi, đổi lại là ánh đèn led đủ màu được bật lên, ôm trọn lấy cả sảnh. Một giọng nói rất hay của một người đàn ông phát ra từ sân khấu của buổi tiệc, thu hút sự chú ý của cô và toàn bộ những khách mời.
"Xin kính chào các vị quan khách, rất cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian ra để đến chung vui với tôi trong buổi tiệc ngày hôm nay. Thật rất khó để nói, tôi đã giữ cảm xúc này trong lòng từ rất lâu rồi, và tôi nghĩ chắc mình sẽ không thể nào giữ kín được nữa. Vì vậy tôi cố tình chuẩn bị tiệc rượu ngày hôm nay để lấy can đảm nói ra toàn bộ nỗi lòng của mình." Trịnh Gia Luân hai tay giữ chặt lấy chiếc micro, ánh mắt nhìn xuống một người con gái.
Ôn Đồng rời ánh mắt khỏi những người bạn của mình, tập trung sự chú ý tới anh. Ánh mắt long lanh tựa như sao trời, như đang động viên Trịnh Gia Luân lấy can đảm hơn để nói tiếp.
"Tôi nghĩ, bất cứ người nào đạt được thành công thì cần ít nhất một động lực nào đó. Đúng vậy, tôi đã thành công nhờ cô ấy, tôi thừa nhận trước đây tôi rất thờ ơ, lạnh nhạt và cảm thấy nhàm chán với cuộc sống, nhưng từ khi cô ấy xuất hiện, tôi cảm thấy mình đã thay đổi hoàn toàn, cô ấy đã xua tan đi sự u ám trong lòng của tôi, động viên tôi từng giờ. Kể từ ấy, tôi bắt đầu thay đổi, không còn giống kẻ vô hồn như trước đây, và cũng kể từ giây phút ấy, tôi xem cô ấy quan trọng như cả cuộc sống của mình. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nói được một lời tuyên bố thật sự với cô ấy. Cho nên hôm nay, tôi muốn nói rõ với cô ấy..." Tay Trịnh Gia Luân rời khỏi chiếc micro, anh cầm lấy bó hoa từ tay người phục vụ anh đã căn dặn chuẩn bị từ trước, rồi từng bước đi về phía của Ôn Đồng.
Anh đứng trước mặt cô, ôn nhu mỉm cười rồi quỳ một gối xuống, khiến mọi người ở đó không khỏi che miệng bất ngờ, xôn xao và ngưỡng mộ.
Trịnh Gia Luân đưa bó hoa trên tay cho Ôn Đồng. Vì quá bất ngờ, nên nhất thời Ôn Đồng không nói được lời nào, hai tay che miệng, cảm động đến suýt khóc.
Trịnh Gia Luân lấy ra trong túi một cái hộp, trong cái hộp đó là một chiếc nhẫn rất có giá trị, nó như nói lên tình cảm của anh dành cho cô:"Đồng Đồng, thời gian qua anh đã không chăm sóc được cho em, để em phải chịu khổ. Nhưng từ nay khác rồi, anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc cho em thật tốt, vì vậy Ôn Đồng..." Anh gọi cả họ tên cô:"Gả cho anh nhé?"
Giọt nước mắt Ôn Đồng lăn dài trên má, cô gật đầu, rồi nắm lấy tay anh đứng lên:"Em đồng ý."
Trịnh Gia Luân nở nụ cười hài lòng, anh nắm lấy tay cô, chậm rãi đeo nhẫn lên cho cô.
Mọi