Lật lọng Mặc Tu Nhân nói xong lập tức đứng dậy rời đi.
Bạch Cẩm Sương nhìn hình bóng của anh ta trong mắt loé lên.
Cô có chút không hiểu được Mặc Tu Nhân, nhưng mà mặc kệ ra sao, cô làm tốt chuyện của mình là được.
Mặc Tu Nhân lên lầu, đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Anh thong thả ung dung bóc một viên kẹo bạc hà, ném vào trong miệng, nhìn ánh đèn ngủ, bực bội xoa xoa giữa hai lông mày.
Bỗng anh có chút hối hận, đem con mèo nhỏ kia vê nhưng hiện tại lại không tiện lật lọng tiễn đi.
Quan hệ của anh và Bạch Cẩm Sương không nên như thế này, giống như có thứ gì đó không nằm trong không chế của mình.
Mặc Tu Nhân nặng nề nhìn ngoài cửa sổ, gọi điện thoại cho Triệu Văn Vương: “Ngày mai tôi sẽ tự mình đi xem hạng mục thành phô Mây bên kia!”
Triệu Văn Vương hơi giật mình: “Tổng giám đốc Mặc, không phải anh nói để phó tổng giám đốc Từ đi sao?”
Mặc Tu Nhân trâm giọng: “Anh nói với anh ta không cân đi nữa, mặt khác, đặt vé máy bay ngày mai giúp tôi!”
Cùng thời gian.
Cảnh Hạo Đông nhận được một lời mời kết bạn trên Zalo, anh ta vừa thấy ghi tên là Lâm Kim Thư, vội vàng vui mừng đồng ý.
Kết quả, anh ta mới vừa đồng ý, Lâm Kim Thư đã chuyển một khoản cho anh ta, tiền không nhiều không ít, vừa đủ để anh ta thanh toán tiền cơm trưa của phòng bao đối diện.
Sắc mặt Cảnh Hạo Đông biến đổi.
Cảnh Hạo Đông: [Lâm Kim Thư, em có ý gì đây?] Kết quả, không đợi Lâm Kim Thư trả lời lại, di động anh ta giống như bị virus vậy, chuyến khoản đã được nhận.
Mặt Cảnh Hạo