Mặc Tố Nhiên “Hừ” một tiếng, sau đó không bày tỏ ý kiến gì nữa về vấn đề này.
Bà ấy ngừng một chút rồi nói: “Tu Nhân, khi nào con với Cẩm Sương mới đưa Bông Vải về nhà ăn cơm?” Ánh mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Có chuyện gì sao mẹ?"
Mặc Tố Nhiên nghe vậy liền thở dài một hơi: “Thật ra thì! thật sự là có chút chuyện, gần đây sức khỏe của ông ngoại con không được tốt, mẹ muốn đưa con đi Lan Thành xem một chút, suy cho cùng thì sau này con cũng sẽ tiếp quản tập đoàn Mặc Minh, có một chút chuyện con vẫn nên biết trước, nếu chỉ có cổ phần trong tay của ông ngoại con và mẹ thôi thì chắc chắn không thể đủ được!”
Mặc Tu Nhân đã quản lý công ty nhiều năm như vậy nên đương nhiên hiểu được ý của Mặc Tố Nhiên,
Nếu như không có năng lực thì làm sao những cổ đông và những quản lý cấp cao đó thật lòng tin phục bạn được, hơn nữa, có những lúc dù cho là bạn có năng lực thì chưa chắc bạn đã có thể tạo được chỗ đứng trong một tập đoàn lớn, khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo.
Thế nhưng từ trước tới giờ Mặc Tu Nhân chưa bao giờ sợ người khác không tin phục mình, chỉ có điều bất kể chuyện gì cũng đều cần có một quá trình.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng!.
Trước đây, khi bố mẹ anh nhận nuôi Tần Minh Xuân đã từng nói để cho Tần Minh Xuân tiếp quản tập đoàn Tần Thị.
Thật ra lúc đó anh biết thời điểm mình tiếp quản tập đoàn Mặc Minh không còn xa nữa, nhưng cũng chẳng ngờ lại có thể nhanh như vậy.
Anh cau mày suy nghĩ khoảng hai giây rồi nói: “Bây giờ con sẽ bắt đầu liên lạc với tình hình của tập đoàn Mặc Minh! Bên ông ngoại con cụ thể là sức khỏe có vấn đề gì vậy? Mẹ đã hỏi chưa?”
Mặc Tu Nhân đã sắp xếp người tìm hiểu tình hình của tập đoàn Mặc Minh từ lâu, sở dĩ vẫn chưa bắt đầu chính thức liên lạc là bởi anh hiểu rõ hiện giờ mình vẫn còn đang ở trong tập đoàn Tần Thị, không nên đối đầu trực tiếp với thế lực bên trong tập đoàn Mặc Minh.
Một khi tiếp quản tập đoàn Mặc Minh, anh cần phải giải quyết một cách mạnh mẽ vang dội những mâu thuẫn bên trong của tập đoàn Mặc Minh, khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo.
Mặc Tố Nhiên thở dài: “Lúc sáng mẹ gọi điện cho trợ lý của ông ngoại con thì mới biết hai ngày nay ông ấy luôn ở trong bệnh viện, chỉ là ông ấy sợ mẹ lo lắng nên cứ luôn giấu mẹ, trong lòng mẹ có chút bất an, nếu con có thời gian rảnh thì về nhà một chuyến đi, mẹ muốn thảo luận với con chuyện này một chút, hơn nữa nếu như con đi Lan Thành thì Bông Vải với Cẩm Sương phải làm sao? Là đi cùng con hay là tạm thời ở lại Thành phố Trà Giang, chuyện này các con cần phải bàn bạc trước đi, lần này mẹ định đi Lan Thành cùng với con, nếu như sức khỏe của ông ngoại con không thể kiên trì được nữa thì con sẽ tiếp quản hoàn toàn tập đoàn Mặc Minh, mẹ sẽ ở cạnh ông ngoại con một khoảng thời gian rồi mới quay lại!”
Về việc Mặc Tu Nhân thừa kế tập đoàn Mặc Minh, trong nhà đã quyết định xong từ lâu rồi, trong lòng Mặc Tu Nhân cũng đã chấp nhận sự sắp xếp này, cho nên khi nghe Mặc Tố Nhiên nhắc tới việc này, trong lòng anh cũng không phản bác.
Chỉ là những gì Mặc Tố Nhiên nói cũng đúng, anh thật sự phải thu xếp một chút, cần bàn bạc với Bạch Cẩm Sương một phen.
Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân liền gật đầu: “Được ạ, con sẽ nói với Cẩm Sương chuyện này, buổi tối bọn con sẽ về nhà ăn cơm, mẹ cũng nói một tiếng với Tần Minh Xuân đi, đến lúc đó về nhà, tất cả chúng ta cùng ngồi ăn cơm!”
Mặc Tổ Nhiên nghe xong lời Mặc Tu Nhân nói, trong lòng liền nhẹ nhõm: “Được, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Minh Xuân!”
Mối quan hệ giữa Mặc Tố Nhiên và Mặc Tu Nhân dịu đi, tảng đá luôn treo cao trong lòng của Mặc Tố Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống.
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, đi vào biệt thự liền nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang sắp xếp cho Tần Minh Huyền uống thuốc.
Loại thuốc này chính là thuốc chữa bệnh hen suyễn do Đàm Phi Tuấn bào chế, mặc dù khoảng thời gian này Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân không hề thảo luận với nhau về hiệu quả của loại thuốc này nhưng họ đều biết rõ trong lòng họ đều mong đợi rất nhiều.
Mặc Tu Nhân nhìn Bông Vải uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhăn nhăn lại, trên mặt vô thức lộ ra một nụ cười.
Lúc này Tần Minh Huyền nhìn thấy anh, hai mắt cậu bé liền sáng lên: “Bố ơi!”
Trong mắt Mặc Tu Nhân mang theo ý cười, anh bước tới vươn tay ôm lấy con trai, đặt cậu bé lên trên đùi của mình, nói: “Con cảm thấy uống xong thuốc có hiệu quả hay không?”
Tần Minh Huyền có hơi ngại ngùng khi bị bố bế lên như thế này, thế nhưng cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên không hề giãy dụa, chỉ hơi xấu hổ nhìn Mặc Tu Nhân: “Trong thời gian uống thuốc con không phát bệnh nữa, hơn nữa lúc đi bộ hay vận động một chút con cũng không bị thở gấp dữ dội như hồi trước nữa!”
Mặc Tu Nhân