Mặc Tu Nhân nhưởng mày: "Bông Vải đã nói gì với em sao?"
Bạch Cẩm Sương thở dài: "Nó ở tuổi này mà kiến thức đã thuộc kiểu không đứa trẻ nào sánh kịp.
Bông Vải chín chắn hiểu chuyện, nó cảm thấy các bạn suy nghĩ quá ngây thơ, hơn nữa thằng bé có lòng tự trọng cực mạnh.
Bây giờ các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều biết nó mắc bệnh hen suyễn, nó càng không thích đến nhà trẻ!"
Mặc Tu Nhân nhăn mày: "Vậy chúng ta có thể đổi nhà trẻ cho nó!"
Vừa khéo anh có việc đến Lan Thành, anh nghĩ mình có thể đưa Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Huyền sang đấy!
Bạch Cẩm Sương lắc đầu: "Không được đâu, em cũng nói với nó như vậy, anh biết nó nói gì với em không?" Mặc Tu Nhân khá tò mò: "Nó nói sao?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Bông Vải nói trước đây nó biết em đưa nó đến nhà trẻ vì bẩm sinh đã mắc bệnh hen suyễn, chỉ có cô giáo ở đấy chăm sóc trẻ em, vậy mới giống như nơi giữ trẻ.
Cô giáo chăm sóc chu đáo toàn diện, hiếm có bạn nào rời khỏi tầm mắt cô, vì vậy Bông Vải có thể hiểu được nỗi lòng của em, trước đây nó để em đưa đến nhà trẻ vì bắt buộc phải đi, nhưng bây giờ sức khỏe Bông Vải có khả năng khỏi hẳn, nó muốn dựa vào trình độ học tập để đến trường.
Cõi học vô hạn không bờ bển, nó không muốn hạn chế học tập và phát triển, nếu cứ ở nhà trẻ mãi sẽ lãng phí nhiều thời gian học quý báu của nó!" Nghe xong những lời ấy, Mặc Tu Nhân kinh ngạc đứng hình: "Bông Vải nhà chúng ta...!giác ngộ tư tưởng vậy luôn?"
Bạch Cẩm Sương trợn mắt nhìn anh: "Bông Vải thông minh ngoan ngoãn hơn anh nhiều!" Mặc Tu Nhân cười nhẹ: "Anh luôn cảm thấy con trai chúng ta rất thông minh, nhưng không ngờ thằng bé là một thần đồng!"
Mặc Tu Nhân cảm thấy hồi xưa mình rất lợi hại, thời Tiểu học anh đã học gần hết kiến thức Đại học, Bạch Cẩm Sương cũng là cô gái thần đồng, mười bốn tuổi đã học Đại học rồi.
Không ngờ con trai họ càng gấp bội, tuổi còn nhỏ mà đã lo nghĩ đến chuyện không nên hạn chế học tập và phát triển bản thân!
Mặc Tu Nhân cân nhắc giây lát rồi nói: "Em cảm thấy Bông Vải muốn học Đại học, trừ việc học thêm kiến thức thì còn cần thêm gì khác không?"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Ý gì cơ?"
Mặc Tu Nhân nói: "Em đừng quên trước đó Bông Vải dỗi Đa Đa nhà Cảnh Hạo Đông, bây giờ bọn nó còn chưa làm hòa đâu!"
Trước đây Bạch Cẩm Sương không nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghe anh nói mà ngẩn người.
Đúng là trước đó bé mập Lý Thành Văn nói Bông Vải bị bệnh, làm các bạn nhỏ xa lánh tẩy chay Tần Minh Huyền, Cảnh Đa Đa bảo vệ Tần Minh Huyền, nhưng một mình cô bé không thể thay đổi suy nghĩ của nhiều bạn nhỏ.
Vì sự việc đó mà lòng tự trọng của Bông Vải bị động chạm, có thể cậu bé tự ti vì bệnh tật, có thể cậu bé không muốn Cảnh Đa Đa vì mình mà bị các bạn khác xa lánh tẩy chay.
Kể từ lần ấy, Bông Vải tránh né Cảnh Đa Đa.
Dù sao Cảnh Đa Đa cũng là công chúa duy nhất trong nhà, một lần hai lần cô bé còn chủ động chạy tới dính lấy nó, nhưng khi số lần nhiều hơn, Tần Minh Huyền lạnh lùng khác thường như vậy, đương nhiên cô bé cũng cáu kỉnh, bây giờ hai đứa nhóc vẫn chưa làm hòa đâu!
Nét mặt Bạch Cẩm Sương hơi phức tạp: "Ý anh là Bông Vải không chịu đến nhà trẻ, lý do của con bao gồm cả Đa Đa à?"
Mặc Tu Nhân không trả lời chắc nịch, anh chỉ thắng béi: "Thật ra lòng tự trọng của con trai mạnh lắm, đặc biệt là Bông Vải nhà chúng ta.
Thằng bé ở nhà trẻ được Đa Đa săn sóc quá nhiều, sau đó bị các bạn thằng béi ra chuyện bị bệnh, chắc là bị tổn thương lòng tự trọng trước mặt Đa Da ay mà!"
Đây là quan điểm của Mặc Tu Nhân, nhưng cụ thể thẳng nhóc kia nghĩ gì, anh vẫn chưa hỏi ra được, chỉ đành đoán ý.
Tâm trạng Bạch Cẩm Sương khá phức tạp: "Anh thẳng béi cũng không phải không có lý, mấy năm nay Bông Vải chỉ có mẹ chứ không có bố, thằng bé vốn nhạy cảm hơn các bạn nhỏ khác, hơn nữa còn mắc bệnh này.
Bề ngoài trông thằng bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, thật ra trong lòng...!có khả năng yếu ớt hơn chúng ta nghĩ, dù sao bây giờ thẳng bé chỉ là một đứa trẻ!"
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương: "Kế tiếp chúng ta phải làm thế nào đây? Có nên theo ý Bông Vải, đưa nó đi học Đại học không?"
Bạch Cẩm Sương