Lâm Thanh Tuấn nhíu mày: "Như vậy thì không tốt đâu, Cẩm Sương đang bị bệnh, mà chúng ta còn đi mua sắm.."
Thượng Vân Dương có chút tức giận: "Lúc ở thành phố Trà Giang, em sợ Phùng Hoàng Hân bởi vì em đến gần anh, mà nhắm vào em, bây giờ ở Nha Trang.
Anh cũng không thể cùng em đi mua sắm sao, anh không phải nói chúng ta là bạn tốt sao?"
Trong lòng Thượng Vân Dương biết rõ, cô ta và Lâm Thanh Tuấn bây giờ đang rất mơ hồ, trên danh nghĩa là tình bạn, nhưng cô ta đã vượt qua mức tình bạn, mà đòi hỏi một số yêu cầu của bạn gái.
Cô ta rất kiên nhẫn, chỉ cần đợi đến lúc Lâm Thanh Tuấn tỏ tình, sau đó, thì bọn họ có thể thuận theo tự nhiên.
Bọn họ chỉ kém một bước, bây giờ Lâm Thanh Tuấn rất bao dung cô, mà cô ta cũng xem mình như là bạn gái của anh.
Trong lòng Thượng Vân Dương nghĩ rất đẹp, nhưng, Lâm Thanh Tuấn do dự một chút, liền từ chối: "Không được, Cẩm Sương bây giờ còn đang bệnh, anh không muốn cùng em đi mua sắm!"
Sắc mặt Thượng Vân Dương trầm xuống, bắt đầu không bình tĩnh: "Lâm Thanh Tuấn, ý anh là gì?"
Lâm Thanh Tuấn im lặng không nói gì.
Lâm Kim Thư cũng không nhịn được nữa, liền đi về phía trước: "Đàn anh!"
Lâm Thanh Tuấn giật mình, lập tức quay lại nhìn cô: "Lâm Kim Thư, em xuống máy lúc máy lúc nào, sao lại không điện thoại cho anh?"
Lâm Kim Thư lạnh lùng, là người thẳng thắn, liền trực tiếp nói: "Vừa xuống máy bay!"
Sau đó, xoay người và nói với Thượng Vân Dương: "Cô Thượng, Cẩm Sương bị bệnh, đàn anh cũng đang lo lắng, hy vọng cô đừng vô cớ gây chuyện nữa!"
Thượng Vân Dương ngây người, chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi: "Cô Lâm, chuyện này có liền quan gì đến cô sao?"
Lâm Kim Thư mím môi, lạnh lùng nói: "Cẩm Sương là bạn của tôi! Cô ấy bị bệnh, đàn anh cũng lo lắng cho cô ấy, cô đừng làm khó anh ãy nữa!"
Thượng Vân Dương cười mỉa mai: "Ồ, tôi hiểu rồi, tình cảm của hai người bạn thân các người, ÿ nhiều người bắt nạt một mình tôi, phải không?"
Lâm Thanh Tuấn cũng không nghe được nữa, trực tiếp nói: "Thượng Vân Dương, đủ rồi, Lâm Kim Thư cũng không phải có ý đó!"
Thượng Vân Dương cũng có chút kiêu ngạo: "Cô ta không phải ý đó, vậy ý cô ta là gì? Tôi nói Lâm Thanh Tuấn, có phải anh cũng thích cô ta, nên mới đối với cô ta như vậy!"
Sắc mặt Lâm Thanh Tuấn thay đổi: "Cô đang nói lung tung gì đó!"
Thượng Vân Dương khịt mũi: "Tôi chẳng qua chỉ nói thật, làm sao, anh không dám nói phải không?"
Lâm Thanh Tuấn vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Kim Thư như là em gái tôi!"
Thượng Vân Dương cười lạnh, châm chọc: "Hừ, vậy anh có mấy người em gái tốt!"
Hai mắt Lâm Kim Thư đỏ lên, liền cao giọng nói: "Đủ rồi!"
Cô vừa hét lên một câu, không chỉ Thượng Vân Dương và Lâm Thanh Tuấn im lặng, mà cả những người đang ở sân bay, cũng nhìn qua.
Lâm Kim Thư chưa bao giờ xấu hổ như vậy, người cô thích chỉ xem cô như em gái, còn tình địch lại kiêu căng, ngạo mạn mà khiêu khích cô.
Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng: "Tôi đi thăm Cẩm Sương trước, hai người có tùy ý đi!"
Lâm Kim Thư